Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 300: Mami không được đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tối nay, Tiểu Bảo muốn mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ chỉ có mami Thiên Nhã.” La Tiểu Bảo hơi quỳ bên giường bệnh, che miệng, khóc nức nở.

La Tiểu Bảo vươn tay chạm vào mặt cô.

“Mami Thiên Nhã ở trong mơ chân thật quá, đừng khóc nữa mà.

Người ta chỉ muốn thấy mami cười thôi.” Giọng nói lảnh lót của La Tiểu Bảo vang lên trong phòng bệnh.

La Thiên Nhã cắn răng, cố gắng gượng cười.

Cô nắm chặt lấy bàn tay bụ bẫm của La Tiểu Bảo, vỗ nhẹ lên mặt cậu.

La Tiểu Bảo thỏa mãn nở nụ cười: “Cuối cùng mami Thiên Nhã cũng cười rồi, tuy là hơi khó coi.” Nói xong, cậu mệt3mỏi nhắm mắt lại, dường như đã được thỏa mãn nỗi lòng nên chân mày cũng dãn ra.

Chỉ là, cậu vẫn nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông.

La Thiên Nhã thầm nói trong lòng.

Đứa bé ngốc này, mami Thiên Nhã đang đứng trước mặt con mà, con đâu cần nghĩ đó là giấc mơ.

Nghĩ đến việc ngay cả trong mơ hai bảo bối nhỏ cũng muốn thấy mình, cô có thể tưởng tượng được khoảng thời gian này chúng có bao nhiêu khát vọng muốn cô quay về bên cạnh, nhớ cô biết bao nhiêu.

Dù không nỡ nhưng cô không thể ở lại quá lâu, cô nhất định phải rời khỏi đây.

La Thiên Nhã, dứt khoát rời khỏi nơi2này đi! Không phải mày đã tự nhủ với bản thân rằng chỉ cần trông thấy Lăng Lăng không có việc gì, nhìn thấy hai bảo bối nhỏ là sẽ quay người rời đi à.

Nếu mày ở lại, hậu quả là thứ không tưởng tượng nổi đâu.

Đấu tranh trong lòng một phen, La Thiên Nhã hôn lên trán hai bảo bối nhỏ, đắp lại chăn rồi nắm chặt tay, quả quyết quay người rời khỏi phòng bệnh.

Đeo kính râm và khẩu trang lên, liếc nhìn hành lang vắng lặng, La Thiên Nhã đi về phía thang máy.

“Mami!” Phía sau, là tiếng gọi của Lạc Lăng.

Cô khựng người lại, tim đập nhanh tới mức muốn vọt ra ngoài.

Là Lăng Lăng.

Đeo kính3râm và khẩu trang lên, liếc nhìn hành lang vắng lặng, La Thiên Nhã đi về phía thang máy.

“Mami!” Phía sau, là tiếng gọi của Lạc Lăng.

Cô khựng người lại, tim đập nhanh tới mức muốn vọt ra ngoài.

Là Lăng Lăng.

Là giọng nói của Lăng Lăng.

“Mami Thiên Nhã? Là mami sao?” Lạc Lăng dụi mắt nhìn người mặc áo khoác đen, mang mũ lưỡi trai, che kín mít khắp người.

Cậu nhận ra đó là mami Thiên Nhã.

La Thiên Nhã run lên, cô nghe được tiếng bước chân chầm chậm của cậu.

Trong lúc kinh hoàng, cô tiến bước về phía trước.

“Mami Thiến Nhã, đừng đi mà! Đừng đi nữa có được không ạ?” Lạc Lăng dừng bước, nói với giọng cầu xin.

La9Thiên Nhã dừng chân, nước mắt lăn dài.

“Mami Thiên Nhã, mami xoay người lại cho con nhìn một cái đi.

Mami Thiên Nhã!” Làm sao đây? Cô không thể xoay người nhìn cậu được.

Thấy cậu rồi, cô sẽ không còn sức lực để rời đi.

Cô sẽ luyến tiếc, không buông ra được.

Nhưng cô không thể ở lại.

Được nhìn thấy hai bảo bối nhỏ là cô thỏa mãn rồi.

Không được, cô không thể quay người sang chỗ khác.

Không được, cô phải đi.

Cô phải bước đi nhanh hơn nữa! “Mami Thiên Nhã! Đừng mà! Mami đừng đi, con biết là mami mà.

Mami xem, nước mắt rơi trên mặt con không phải là của mami sao? Mami mau nói cho con biết đi, sao mami3lại rời khỏi cha và bọn con? Mami, mami không được đi đầu hết!” Lạc Lăng khóc nức nở gọi cô lại.

Trong đầu hiện lên dáng vẻ tội nghiệp của Lạc Lăng, La Thiên Nhã ôm ngực, đau đớn tới không thở nổi.

“Mami Thiên Nhã, có phải mami có điều khó nói không? Mami nói cho Lăng Lăng biết đi, Lăng Lăng sẽ nghĩ cách giúp mami giải quyết, còn có cả cha và Tiểu Bảo nữa.

Gia đình chúng ta cùng nhau nghĩ cách nhé? Không có chuyện gì khó khăn là không giải quyết được.

Có phải cụ gây khó dễ cho mami không? Mami nói cho bọn con biết đi, chúng ta cùng nhau đối mặt có được không?” La Thiên Nhã đau đớn che ngực lại.

Con trai cô, con trai ngoan của cô tuổi còn nhỏ mà đã quá hiểu chuyện.

Có thể sinh ra được hai đứa con trai vừa hiểu chuyện vừa thông minh như này là may mắn của cô.

Đáng tiếc, cô không may mắn được ở cạnh bọn chúng, nhìn bọn chúng trưởng thành, kết hôn, sinh con.

Xin lỗi, mami xin lỗi.

Cô cắn răng, dứt khoát chạy về phía thang máy.

“Mami Thiên Nhã! Mai Thiên Nhã!” Lạc Lăng đuổi theo.

La Thiên Nhã chạy vào trong thang máy, ấn đi xuống tầng một, cửa thang máy đóng lại.

“Đừng! Đừng mà!” Lạc Lăng đuổi tới đúng lúc cửa thang máy đóng lại.

Cậu dùng lực đập lên cửa thang máy, quát to.

“Không được đi! Mami Thiên Nhi!” Cậu nhìn sang cầu thang bộ cách đó không xa, chạy xuống.

Bên ngoài của bệnh viện.

“Nhanh! Mau lái xe! Lăng Lăng đang đuổi theo phía sau!” La Thiên Nhã vừa lên xe đã bắt lấy tay Kha Tử Thích, hổ.

Kha Tử Thích nhìn vào trong bệnh viện, thầy Lạc Lăng đang chạy về phía bên này.

Anh nhấn chân ga, chạy như bay khỏi đây.

“Mami! Mami!” Lạc Lăng chạy ra tới nơi thì con xe Porsche màu trắng đã đi xa.

“Lăng Lăng, Lăng Lăng, là mami Thiên Nhã sao? Mami đâu rồi?” La Tiểu Bảo cũng đuổi theo.

Mới nãy cậu bị tiếng hét ngoài hành lang của Lăng Lăng đánh thức.

Lạc Lăng đứng im ở chỗ xe Porsche vừa đỗ, nắm chặt đôi tay nhỏ, không nhúc nhích, nhìn theo hướng chiếc xe đó biến mất.

“Lăng Lăng, Lăng Lăng?” La Tiểu Bảo lay cậu.

Lạc Lăng cúi đầu, nói: “Không đâu, là em nhìn nhầm người.” La Tiểu Bảo sẽ phản ứng thế nào khi biết mami Thiên Nhã đã tới đây nhưng sống chết không chịu gặp bọn họ nhỉ? Cái này hình như còn tàn nhẫn hơn cả việc mami không tới thăm, khiến cho giờ cậu đau lòng muốn chết.

Thất vọng, khổ sở, cô đơn.

La Tiểu Bảo cau mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Không phải! Mami Thiên Nhã đã tới đây! Mami tới thật đó! Khi nãy anh có nhìn thấy mami, lúc đó người ta còn đang mơ ngủ nên cứ nghĩ đó là giấc mơ chứ.”

Cúi đầu, cậu tự trách hành động hồ đồ của mình.

Tại sao vào thời khắc mấu chốt cậu lại ngủ? Nhưng được ngủ ngon như vậy, ngay cả nhìn thấy mami Thiên Nhã cũng nghĩ là giấc mơ đẹp.

Lạc Lăng biết không thể gạt được, chỉ nắm chặt tay, cúi đầu không nói lời nào.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chúng ta mau đuổi theo thôi.

Mami Thiên Nhà đâu?” “Không cần đuổi theo.

Mami Thiến Nhã không muốn gặp chúng ta.” Lạc Lăng nói.

“Sao lại không đuổi theo? Em đừng có nói linh tinh, mami Thiên Nhã chắc chắn muốn gặp chúng ta.” “Tiểu Bảo, anh tỉnh táo lại đi! Đừng tự lừa gạt bản thân nữa! Mami Thiến Nhã không muốn gặp chúng ta.

Nếu mami muốn gặp chúng ta thì đã không vội vã rời đi.

Thậm chí, khi em bảo mami quay lại nhìn em một cái thôi mami cũng không chịu.” Lạc Lăng hét toáng lên, giận dữ xoay người đi vào bệnh viện.

La Tiểu Bảo lo lắng nhìn theo bóng lưng cậu rời đi.

Lúc Lạc Thần Hi chạy tới thì Lạc Lăng đang tự mình thu dọn đồ đạc, La Tiểu Bảo đứng bên cạnh bất lực nhìn cậu.

“Cha, cha đến rồi.

Cha mau khuyên nhủ Lăng Lăng đi, em ấy đang giận dỗi mami đó.” Lạc Thần Hi ôm lấy Lạc Lăng: “Mami Thiên Nhã tới rồi hả? Mami có nói gì không?” Lạc Lăng cắn răng, đôi mắt ửng đỏ: “Cha, mami Thiên Nhã không quan tâm tới bọn con nữa rồi.

Thật sự không quan tâm tới bọn con nữa.” “Em nói linh tinh, mami Thiên Nhã sẽ không bỏ mặc chúng ta.” La Tiểu Bảo lập tức phản bác.

“Em không nói linh tinh.

Cha đi xem thử băng ghi hình trong bệnh viện là biết ngay, mới nãy mami có tới nhưng mami không thèm nhìn con.

Liếc mắt một cái thôi cũng không muốn.” Lạc Lăng tức giận tới mức ném hết quần áo mình vừa mới thu dọn được xuống đất.

La Tiểu Bảo chu môi phản bác: “Không phải, mới nãy anh nhìn thấy mami Thiên Nhã vào phòng bệnh thăm chúng ta mà.

Mami còn khóc đó, khóc cực kỳ đau lòng.” “Thế sao mami không ở lại? Vì sao mami muốn chạy trốn? Mami không quan tâm tới chúng ta nữa rồi, thật sự không còn quan tâm nữa.” Lạc Lăng lẩm bẩm, nước mắt thi nhau chảy xuống.

“Không phải đâu.

Cha, cha đừng tin những gì Lăng Lăng nói.

Mami không phải là không quan tâm tới chúng ta, chắc chắn là có lý do khác nên mami mới làm thế.” La Tiểu Bảo cố chấp nói, nước mắt cũng lăn dài.

Nhìn hai bảo bối nhỏ khóc, Lạc Thần Hi rất đau lòng.

Điều khiến anh đau lòng hơn cả là Thiên Nhã đã tới nhưng lại đi, chẳng nói một lời.

Hôm sau, Lạc Lăng xuất viện, quay về biệt thự nhà họ Lạc.

Lạc Thần Hi xem lại băng ghi hình trong bệnh viện, xác nhận người phụ nữ ăn mặc kín mít kia đúng thật là La Thiên Nhã.

Rõ ràng là cô luyến tiếc, đau buồn nhưng vì sao không chịu ở lại? Thiên Nhã, tại sao em muốn bỏ anh mà đi? Lẽ nào thứ khiến em không buông được chỉ có hai đứa con trai, không hề có anh? Trong phòng làm việc của chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.

“Chủ tịch? Chủ tịch?” Hạ Nhất Y nhẹ giọng gọi anh.

Lạc Thần Hi cầm bút, ngồi ngẩn người.

“Chủ tịch?” Hạ Nhất Y gọi anh thêm lần nữa.

Lạc Thần Hi phản ứng lại, khôi phục vẻ bình tĩnh: “Có chuyện gì?” “Lạc Dương Hiến tới, đang ở bên ngoài đợi ạ.” Hạ Nhất Y nói.

Ánh mắt Lạc Thần Hi trở nên rét lạnh: “Mời ông ta vào!“.

“Vâng, Chủ tịch.” Hạ Nhất Y khom người, lo lắng nhìn anh rồi lui ra ngoài.

“Ha ha ha.

Lâu lắm không gặp, cháu trai ngoan của chú.

Dạo này có vẻ cháu gầy đi đấy, nhiều chuyện phiền lòng quá mà.

Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc này của cháu không phải là nhớ người phụ nữ nào đó chứ?” Lạc Dương Hiến nghênh ngang đi tới, liên tục châm chọc khiêu khích.

Dáng vẻ ông ta trông rất huênh hoang.

Lạc Thần Hi đổi sang tư thế khác thoải mái hơn, khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, ánh mắt thoáng qua tia cảm xúc không rõ ràng, cười như không cười: “Chú về đúng lúc thật.

Tập đoàn Lạc Thần luôn mở rộng cửa lớn chào đón chú.” Lạc Dương Hiên ngồi xuống đối diện anh.

Ông ta bày ra dáng vẻ tùy ý như vị chủ nhân được trở về với địa bàn của mình: “Mới đi có mấy tháng mà Tập đoàn Lạc Thần lại xảy ra nhiều chuyện thật.

Cháu trai ngoan của chú hẳn là rất phiền lòng nhỉ.

Thân làm chú, đương nhiên chú phải trở về giúp đỡ cháu rồi.” Lạc Thần Hi nhếch miệng: “Thể thì cuộc sống sau này, Tập đoàn Lạc Thần dù vinh hay nhục đều nhờ cả vào chú đấy.

Người chủ tốt của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.