Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 314: Kế hoạch của cô



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cha thế này không phải là đang châm chọc cô sao? Biết rõ anh họ không thích cô mà còn nói như vậy.

Cô cắn răng, tức giận quay về phòng.

“Ông xã, việc gì ông phải làm khó con gái thể.

Tử Thích không thích nó, nó cũng đâu còn cách nào khác.” Thiệu Vĩnh Sang thở dài: “Tôi không phản đối việc nó ở bên Tử Thích nhưng vì một người đàn ông mà có suy nghĩ tiêu cực như thế là không được.

Cậu tới bàn khác ngồi đi.” “Chậc, chị dâu cũ của tôi thay đổi nhanh thật đấy! Ngày đó cô theo tôi có phải tốt hơn không.

Sao thế? Sao ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi rồi? Không phải là cô tìm được một3người đàn ông khác tốt hơn nên muốn phân rõ giới hạn đấy chứ?” Hạ Vân Cẩm ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đúng thế.

Nếu cậu đã biết thì nên khôn ra một chút đi, đừng có phá hỏng tâm trạng của bản tiểu thư.” Lạc Thần Dương buồn cười: “Tôi nói này, người mà cô trông ngóng sẽ không xuất hiện đầu.

Giờ này chắc anh trai tôi đang ở công ty bận rộn công việc đẩy.

Mấy ngày nay hình như anh ấy chịu đả kích gì đó nên làm việc cả ngày lẫn đêm.

Vừa đi vào cửa, cô ta nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lạc Thần Hi, trong lòng hơi thất vọng.

Cô ta tìm một góc ngồi xuống, mong chờ việc có thể2trông thấy Lạc Thần Hi.

“Ai da, chị dâu cũ của tôi đây mà.

Sao cô lại ở đây? Không phải là đang đợi người chứ?” Lạc Thần Dương thình lình xuất hiện ở trước mặt cô ta, đặt mông ngồi xuống đối diện, vắt chéo hai chân.

Hạ Vân Cẩm nhìn anh ta, sau đó hất cằm, hơi liếc mắt sang hướng khác: “Đúng thế, tôi đang chờ người.

Bà rảnh thì bà khuyên nó nhiều vào, nói cho nó biết, trước khi tìm được một người con rể tốt, nó không có cửa đi làm nhà thiết kế thời trang đầu, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Con gái Thiệu Vĩnh Sang tôi đây sao phải đi thiết kế quần áo cho người khác.” Mẹ Thiệu lắc đầu, hết nói nổi.

Hai cha con3nhà này tính tình ngang bướng y hệt nhau, rất khó hầu hạ.

Quán bar đảo Thiên Đường.

Hạ Vân Cẩm cố ý sửa soạn ăn mặc đẹp đẽ một phen.

Sao thế? Sao ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi rồi? Không phải là cô tìm được một người đàn ông khác tốt hơn nên muốn phân rõ giới hạn đấy chứ?” Hạ Vân Cẩm ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đúng thế.

Nếu cậu đã biết thì nên khôn ra một chút đi, đừng có phá hỏng tâm trạng của bản tiểu thư.” Lạc Thần Dương buồn cười: “Tôi nói này, người mà cô trông ngóng sẽ không xuất hiện đầu.

Giờ này chắc anh trai tôi đang ở công ty bận rộn công việc đẩy.

Mấy ngày nay hình như9anh ấy chịu đả kích gì đó nên làm việc cả ngày lẫn đêm.

Cái trạng thái đó hệt như trước kia còn ở cạnh cô, lạnh lùng vô tình, tàn nhẫn muốn chết.”

Hạ Vân Cẩm kích động khi bị anh ta châm chọc, khiêu khích: “Cậu đừng có nói hươu nói vượn.

Ai nói là tôi chờ anh ấy?” Lạc Thần Dương vô tội buông tay, nhún vai: “Tôi đâu nói là cô chờ anh ấy, là cô hiểu sai ý thì có.

Hay là tôi đoán trúng rồi?”

“Cậu!” Hạ Vân Cẩm tức giận vì bị anh ta lột sạch lớp ngụy trang.

“Đừng nóng! Tâm tư của cô tôi khỏi đoán cũng biết.

Nghĩ mà xem, một người phụ nữ đau khổ vì yêu anh trai tôi như thế sao có thể3cam tâm rời đi trong khi lúc đầu thì có tất mọi thứ trong tay nhưng sau đó lại mất tất cả? Mà nghĩ cũng lạ, ông nội tôi lúc đầu đã thôi sao giờ lại tiếp tục ủng hộ cô nhỉ? Đúng là một sự say mê kỳ quái.” Hạ Vân Cẩm bỗng cảm thấy kế hoạch của mình đã bị Lạc Thần Dương đoán được, trong lòng dâng lên nỗi bất an.

Ngay cả Lạc Thần Dương cũng nhìn thấu thì Thần...

Không đâu.

Không thể nào.

Cô ta bắt đầu thấy hoang mang rồi.

Khoảng thời gian trước, sau khi thấy cô ta giả điên giả dại ở nhà, hẳn là Lạc Thần Hi đã nghi cô ta hết khả năng đấu tranh rồi.

Vì vậy mới không để Hạ Nhất Y tiếp tục theo dõi cô ta, chỉ bảo cô ta định kỳ tới khám ở chỗ bác sĩ tâm lý.

Giờ Lạc Thần Dương trông cũng chẳng khác gì ngày trước, sao anh ta lại biết cô ta...

Trừ phi, anh ta phái người theo dõi cô ta.

Hạ Vân Cẩm cười như không cười: “Sao cậu quan tâm tôi thể? Lẽ nào cậu có suy nghĩ mờ ám với chị dâu cũ?” Dù trong lòng hoảng loạn nhưng cũng không được làm loạn cả lên.

Trải qua những lần thất bại thảm hại, cô ta đã biết nên biểu hiện thế nào trên mặt.

Lạc Thần Dương cười nhìn cô ta.

Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Hạ Vân Cẩm giờ đây không còn hay xúc động, tùy hứng, là một người phụ nữ ngực to não nhỏ giống như trước kia nữa rồi.

Mà trước đó cũng là do cô ta tự bế đá đập vào chân mình thôi.

Thế mà lại dám tìm người bắt cóc Lạc Lăng, sau đó liều mình tới cứu con trai”, tranh thủ để khiến Lạc Thần Hi vui.

Ngu ngốc hơn chính là người bạn hợp tác của cô ta không đáng tin, cuối cùng thì lại xảy ra lục đục nội bộ với bọn bắt cóc đó.

Không có não lại muốn đi khống chế bọn bắt cóc hung ác làm việc cho mình, kết quả là bị bọn đó bán đứng.

Đúng là ngu như heo! “Tôi càng ngày càng thưởng thức có hơn đấy.” Lạc Thần Dương khoanh tay trước ngực, buông một câu đầy ẩn ý.

Đôi môi đỏ mọng của Hạ Vân Cẩm hơi cong lên.

Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ càng trở nên quyến rũ hơn dưới ánh đèn trong quán bar: “Nhưng tim không thể cho cậu.” Lạc Thần Dương cười, nghe cứ như là đang cười nhạo: “Yêu sâu đậm không phải là không tốt nhưng chỉ sợ là quá điên dại nên phải trả giá cho những sai lầm thôi.

Anh trai tôi ấy mà, không phải chén trà của cô đâu, không thể biết trước được là có thuộc về cô hay không.” Hạ Vân Cẩm cười khinh thường: “Cậu có đoán được ai sẽ là người cười tới cuối cùng không? Sớm muộn gì thì anh trai cậu cũng sẽ trở về bên cạnh tôi, đừng có mà không biết lớn nhỏ.

Tương lai không xa nữa tôi vẫn là chị dâu cậu.”

Lạc Thần Dương thấy nực cười: “Chị dâu? Người muốn làm chị dâu tôi có không ít đâu, cô chắc chắn là mình đã phô hết năng lực ra rồi chứ? Phải biết rằng, anh trai tôi không thích ăn lại thứ gì mình đã bỏ.” Hạ Vân Cẩm hừ lạnh: “Bởi vì tôi nhất định sẽ trở thành bạn đời của anh trai cậu.” Lạc Thần Dương khâm phục: “Phụ nữ mù quáng trong tình yêu quá đề cao ánh mắt mình.” Hạ Vân Cẩm sầm mặt, cười âm hiểm: “Không tin hả? Cậu sẽ nhanh chóng biết thôi.” “Lẽ nào ông nội tôi đã đồng ý với cô cái gì đó? Đồng ý để cô làm cháu dâu nhà họ Lạc, làm phu nhân chủ tịch Tập đoàn Lạc Thần, không phải cô thì không được?” Lạc Thần Dương nhướng mày, hỏi.

Ánh mắt anh ta biểu lộ rõ vẻ chế nhạo.

Thấy anh ta coi khinh, lòng Hạ Vân Cẩm bừng bừng lửa giận.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì lời anh ta làm cô ta hơi nghi ngờ.

Cô ta hát cằm: “Không cần cậu quan tâm, biết chưa? Cậu tới hỏi ông nội cậu đi.

Ông ấy yêu thương cậu như vậy, chắc chắn sẽ nói cho cậu biết sự thật.

Thôi, tôi có việc, đi trước đây.” Nói xong, Hạ Vân Cẩm xách túi, lắc người đi ra khỏi quán bar.

Lạc Thần Dương cong môi, nở nụ cười không rõ là có ý gì, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng cô ta, mân mê chén rượu trong tay.

Bên cạnh có người ngồi xuống, cơ thể anh ta hơi ngả ra phía sau, đổi thành tư thế ngồi khác thoải mái hơn.

Hạ Nhất Y nhìn theo bóng lưng Hạ Vân Cảm biến mất ở chỗ khúc ngoặt quán bar, nói: “Hỏi ra được chuyện gì không?” Lạc Thần Dương buồn chán nhấp một ngụm rượu, đáp: “Cuối cùng thì người phụ nữ này cũng thông minh lên nhưng với chúng ta mà nói, đây là chuyện tốt.” Hạ Nhất Y không dám gật bừa, cười lạnh: “Nếu cô ta thông minh lên thật thì đã không nói cho chúng ta biết cô ta có bí mật của cụ Lạc.” “Có thể là cô ta chỉ lừa cô thôi.” Lạc Thần Dương nhìn rượu trong chén, nói.

Hạ Nhất Y quay mặt lại, quan sát kỹ anh ta: “Phó Chủ tịch Lạc, hẳn là anh cũng biết được một ít nhỉ?” Lạc Thần Dương liếc mắt nhìn cô ta: “Nếu tôi mà biết thì tốn công hỏi cô ta làm gì? Cô chưa có năng lực để tôi tự mình làm thay đâu.” “Nhưng anh đã hỏi ra được gì đâu.” Hạ Nhất Y chế giễu ngược lại.

Lạc Thần Dương hơi liếc mắt, chỉ ngón tay về phía cô ta: “Cô đấy, cái miệng càng ngày càng không buông tha cho người khác.” “Tại sao anh lại giúp tôi? Hạ Vân Cảm nhận được sự giúp đỡ từ cụ Lạc, đáng lẽ anh phải đứng về phía cô ta chứ? Sao lại giúp tôi?” Hạ Nhất Y nghi ngờ.

Lạc Thần Dương cong môi: “Phụ nữ đều đa nghi như vậy sao? Tôi đầu có giúp cô không công.

Tôi muốn cô báo lại cho tôi hành tung của anh tôi mà.

Hơn nữa, không chừng về sau tôi có chuyện cần cô giúp đấy.” “Sao lại là tôi? Lẽ nào anh không sợ tôi theo Chủ tịch, bán đứng anh à?” Hạ Nhất Y nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi.

“Tôi rất tin tưởng cô.

Cô là thân tín bên cạnh anh trai tôi, tôi không chọn cô thì chọn ai đây? Hơn nữa, cô yêu anh trai tôi như thế, tôi nghĩ để có được anh ấy, cái gì cô chẳng làm được.” “Tôi không phải người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.

Nếu anh để tôi làm việc gây bất lợi cho Chủ tịch, tôi.” “Đừng có giả vờ, chuyện gây bất lợi cho anh ấy cô chưa từng làm? Nếu không có tin của cô, tôi đã không kịp mật báo cho Kha Tử Thích, nói cho anh ta biết vị trí của La Thiên Nhã, mang cô ấy đi ngay trước mắt Lạc Thần Hi.” Hạ Nhất Y cúi đầu, đáy mắt xẹt qua tia oán hận.

Đúng thế! Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng không cho phép Chủ tịch tìm được La Thiên Nhã.

Biết được Chủ tịch đã tìm thấy La Thiên Nhã, lòng cô ta bỗng trở nên điên cuồng.

Trước tiên, cô ta nói tin này cho Lạc Thần Dương, hi vọng anh ta có thể giúp cô khiến Chủ tịch không tìm được La Thiên Nhã.

Lạc Thần Dương thầy cô ta im lặng, tiếp tục nói: “Dùng người thì không nghi, đã nghi thì chớ dùng.

Cô chọn hợp tác với tôi, giúp tôi thì đừng suy nghĩ tới chuyện khác, bởi vì cô không có sự lựa chọn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.