Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 317: Đ y là sự thật?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kha Tử Thích gật đầu: “Tốt lắm, tôi sẽ chờ hành động của anh.

Nếu anh có lòng tin vào bản thân như vậy thì đừng buông tha quá nhanh.” Lạc Thần Hi cười: “Ai nói là tôi bỏ cuộc?” Kha Tử Thích nhìn chằm chằm anh hồi lâu rồi xoay người rời khỏi.

Anh nheo mắt nhìn theo bóng lưng Kha Tử Thích, lộ ra vẻ nghi ngờ.

Tại quán cà phê Thiên Mạc.

Lăng Lăng, không lẽ em tin mami và chủ Tử Thích...” “Đừng nói nữa, em không muốn nghe.” “Lăng Lăng.” La Tiểu Bảo u oán nhìn cậu, như thể đang trách cậu sao lại không tin tưởng mami Thiên Nhã.

Hại bảo bối nhỏ nói đi nói lại cũng chỉ dừng ở đề tài này.

Có điều, La Tiểu Bảo biết Lạc Lăng3cũng không tin là mami Thiên Nhã sẽ vì chủ Tử Thích mà bỏ mặc họ, vứt bỏ cha.

Nhưng cậu đang trách mami Thiên Nhã vì sao không để bọn họ cùng nhau đối mặt? Cho dù đây là vấn đề rất khó khăn.

“Lăng Lăng, anh hiểu em mà.” Đột nhiên, La Tiểu Bảo nói.

“Lăng Lăng, chúng ta tiếp tục làm thế sao? Không đi tìm mami Thiên Nhã cũng không phải người điều tra sự việc?” La Tiểu Bảo buồn bực hỏi Lạc Lăng.

Lạc Lăng nhấp một ngụm nhỏ cà phê.

Sau vài ngày ổn định tâm trạng, cái tính nóng nảy của cậu đã đỡ hơn nhiều.

“Chúng ta còn có thể làm gì?” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ nghiền ngẫm.

“Chắc chắn là mami Thiên Nhã có nỗi khổ tâm.

Lạc Lăng đặt cốc cà phê xuống, nhìn La Tiểu Bảo bằng ánh mắt cảm kích.

“Em không bỏ mặc mami Thiên Nhã đâu.

Em sẽ điều tra mọi chuyện lại từ đầu.

Mami, cụ Lạc, Kha Tử Thích, thậm chí phải điều tra cả Lạc Thần Dương.

Em luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới bọn họ.” La Tiểu Bảo bật ngón cái với Lạc Lăng: “Lăng Lăng, em thông minh quá! Nhưng mà anh nghĩ anh nên đi tìm chú Tử Thích để nói chuyện.” Lạc Lăng gật đầu tán thành: “Ừm.” Đây là cách trực tiếp có hiệu quá nhất.

“Em không bỏ mặc mami Thiên Nhã đâu.

Em sẽ điều tra mọi chuyện lại từ đầu.

Mami, cụ Lạc, Kha Tử Thích, thậm chí phải điều tra cả Lạc Thần Dương.

Em luôn cảm thấy chuyện3này có liên quan tới bọn họ.” La Tiểu Bảo bật ngón cái với Lạc Lăng: “Lăng Lăng, em thông minh quá! Nhưng mà anh nghĩ anh nên đi tìm chú Tử Thích để nói chuyện.” Lạc Lăng gật đầu tán thành: “Ừm.” Đây là cách trực tiếp có hiệu quá nhất.

“Để em đi tìm chú ta cho.” Lạc Lăng suy nghĩ một lát rồi nói.

La Tiểu Bảo lo lắng nhìn Lạc Lăng: “Em chắc chứ?” Lạc Lăng không giống cậu.

Quan hệ giữa cậu và chủ Tử Thích rất tốt vì từ nhỏ cậu đã có cảm tình với Kha Tử Thích còn Lạc Lăng lại quá hời hợt vì nhìn ra được tình cảm chú ấy dành cho mami Thiên Nhã.

Hơn nữa, chuyện này có thể khiến Lạc Lăng bình tĩnh đàm luận9cùng chủ Tử Thích sao?

“Đừng lo lắng, em đâu phải trẻ con, sẽ không hành động theo cảm tính.” La Tiểu Bảo chép miệng, cười lên trông cực kỳ đáng yêu: “Lăng Lăng, chúng ta là trẻ con mà.

Ít nhất thì...

ở trong mắt người lớn chúng ta là vậy đấy.” Lạc Lăng cười: “Đấy là anh tự thừa nhận chứ em đâu phải.” Dù thế nào đi chăng nữa thì trận chiến này liên quan tới cả bốn người trong gia đình cậu.

Cậu phải cố gắng đánh tiếp để bảo vệ cha, mami Thiên Nhã.

Nhận được điện thoại hẹn gặp của Lạc Lăng, Kha Tử Thích hơi kinh ngạc và do dự nhưng không bất ngờ lắm.

Thế này thì hẳn là Lạc Lăng tới hỏi rõ việc của Thiên Nhã.

Anh không muốn nói dối3một đứa trẻ, huống hồ đứa trẻ đó còn là con trai của Thiên Nhã.

Cuối cùng, dù có chút do dự nhưng anh vẫn đồng ý gặp mặt.

Tại Khách sạn Lạc Thần.

Lạc Lăng tới sớm và ngồi trong phòng bao chờ anh.

Đẩy cửa bước vào, Kha Tử Thích thấy ngay một bóng lưng nho nhỏ.

Bóng lưng ấy toát ra khí chất vương giả tự nhiên.

Lạnh lùng, mạnh mẽ, khí phách, làm người khác thoạt nhìn cũng thấy đây không giống một đứa trẻ.

So với La Tiểu Bảo, Lạc Lăng càng có phong thái uy nghi thiên hạ giống Lạc Thần Hi hơn.

(Hu hu, La Tiểu Bảo muốn kêu oan.

Nếu người ta mạnh mẽ thêm chút nữa thì sao có thể kém Lạc Lũng được, thậm chí còn trò giỏi hơn thấy đấy.) “Lăng Lăng.” Kha Tử Thích ngồi xuống đối diện cậu, gọi một tiếng.

Nhìn từ phía chính diện, Kha Tử Thích có cảm giác mình đang thấy La Tiểu Bảo nhưng cái khí chất giữa hai hàng lông mày của cậu lại hoàn toàn khác La Tiểu Bảo.

Lạc Lăng cong môi, nói: “Chủ Tử Thích, nếu Tiểu Bảo đã gọi chú như vậy thì sau cháu cũng gọi như thế nhé.” Kha Tử Thích nở nụ cười sâu kín.

Nó như ánh mặt trời vào tháng ba, tháng tư, ấm áp mà không quá nóng.

“Cháu nghĩ chủ Tử Thích đã biết vì sao cháu hẹn chú ra đây.” Lạc Long nói.

Nụ cười của Kha Tử Thích trở nên hơi cứng ngắc: “Chú biết.” “Vậy cháu vào thẳng vấn đề nhé.

Chủ Tử Thích, mami cháu ở bên chú, ở trong biệt thự của chú là có ẩn tình khác, đúng không?” Kha Tử Thích rũ mắt, suy nghĩ một lát rồi ngước mắt lên nhìn Lạc Lăng, kiên định nói: “Bảo bối nhỏ, cháu phải tin tưởng mami cháu.

Cô ấy rất thương các cháu, thật đấy.” “Cha cháu thì sao? Mami vẫn yêu cha chứ?” Lạc Lăng hỏi thẳng Kha Tử Thích.

Ánh mắt Kha Tử Thích rất đỗi dịu dàng.

Tuy nó hơi khác thường nhưng không có vẻ gì là lẩn tránh.

Cuối cùng, anh nói: “Cô ấy thương các cháu.” Lạc Lăng hài lòng gật đầu: “Cháu hiểu rồi.

Chú Tử Thích, khoảng thời gian này làm phiền chú chăm sóc mami cháu ạ.” Kha Tử Thích giơ tay lên, theo thói quen muốn xoa đầu bảo bối nhỏ.

Đây là động tác anh thường làm với La Tiểu Bảo.

Lạc Lăng hơi lùi người ra phía sau theo bản năng, bàn tay Kha Tử Thích lúng túng khựng lại giữa không trung.

Anh rút tay về, nói: “Các cháu là cả tính mạng của Thiên Nhã.

Cô ấy rất nhớ các cháu.” Nghe vậy, đôi mắt Lạc Lăng lóng lánh nước: “Chú hãy nói với mami hộ cháu là chúng cháu cũng rất nhớ mami.

Hi vọng mami nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Dù thế nào thì chúng cháu cũng đợi mami trở về.” Nghẹn ngào nói xong câu đó, cậu đẩy cửa bước đi.

Kha Tử Thích nhìn theo bóng lưng nhỏ bé nhưng quật cường của Lạc Lăng mà thở dài một hơi, cau mày.

“Gì cơ? Hôm nay Lăng Lăng đi tìm anh? Thằng bé nói gì? Có phải là nó hận người mẹ như em lắm không? Chắc là thế rồi.

Tính tình Lăng Lăng hơi cực đoan, nhất định là nó sẽ rất hận người mẹ ngay cả sống chết của bọn họ cũng không để ý.” Tại biệt thự ở ngoại ô của Kha Tử Thích, La Thiên Nhã kích động đứng lên khỏi ghế sofa, cả khuôn mặt toát lên vẻ đau buồn.

Kha Tử Thích ẩn bả vai, bảo cô ngồi xuống: “Đừng khẩn trương.

Lăng Lăng không hận em.

Giữ im lặng nghe anh nói hết, được không?” La Thiên Nhã gật đầu: “Ừm.”

“Lăng Lăng nói, thằng bé và Tiểu Bảo rất nhớ em.

Hi vọng em có thể quay về bên cạnh bọn họ.” Anh hi vọng sau khi nghe được tiếng lòng của hai bảo bối nhỏ, La Thiên Nhã sẽ vui vẻ hơn.

Đồng thời, anh cũng hơi sợ nó sẽ gây khó dễ cho cô, muốn quay về bên cạnh hai bảo bối nhỏ nhưng không thể.

Có điều, thấy La Thiên Nhã vui vẻ hơn, anh biết sự lựa chọn của mình là đúng.

La Thiên Nhã có quyền biết suy nghĩ của hai đứa trẻ.

Dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là điều tốt nhất với cô.

“Hai đứa trẻ ấy không hận người mẹ vô trách nhiệm này sao?” La Thiên Nhã không tin lắm.

Kha Tử Thích cười, sửa lại lời cô: “Thiên Nhã, hãy nhớ là không phải em không chịu trách nhiệm.

Đừng tự trách bản thân nữa, em thế này là muốn tốt cho chúng.”

“Không đâu, đó là lỗi của em.

Thân làm mẹ mà em không thể cho chúng một gia đình hoàn chỉnh.

Dù thế nào thì đây cũng là lỗi của em.” La Thiên Nhã nghĩ tới việc từ nhỏ La Tiểu Bảo đã không có cha, rồi vất vả lắm mới nhận cha thì mất đi mẹ.

Sau đó, cô lại nghĩ tới Lạc Lăng rơi vào tay người mẹ” như Hạ Vân Cẩm, bị đánh đập hành hạ mà lớn lên.

Vất vả lắm cậu mới quay về được với cô thì cô lại bỏ đi, không cho cậu được hưởng trọn vẹn tình thương của mẹ, trong lòng cô rất khó chịu và tự trách.

“Bọn họ tin rằng em làm vậy là có nguyên nhân.

Hai bảo bối nhỏ rất yêu em.

Thiên Nhã, em cam lòng rời khỏi bọn họ sao? Sự việc này liệu có cách giải quyết nào tốt hơn không?” Kha Tử Thích thử khuyên cô.

La Thiên Nhã lắc đầu.

Hai bảo bối nhỏ hiểu chuyện, tin tưởng như vậy làm cô rất vui vẻ, đồng thời, cô cũng vì chuyện này mà lo lắng.

Tình cảm mẹ con giữa bọn họ sâu đậm, sau này không còn cô nữa thì hai bảo bối nhỏ phải làm sao? Trẻ con vô tội, ân oán giữa người lớn với nhau sao có thể để chúng bị liên lụy? Kha Tử Thích nhân lúc cô do dự, nói tiếp: “Thiên Nhã, em không muốn ở bên cạnh Lạc Thần Hi nhưng cũng phải gặp mặt các con một lần chứ? Có cần anh...” “Không muốn! Không được!” La Thiên Nhã cắt ngang lời đề nghị của Kha Tử Thích.

Cô không thể gặp hai bảo bối nhỏ.

Cô đã đồng ý với cụ Lạc là không gặp chúng nữa và một phần là do cô lo lắng mình sẽ không khống chế được tâm trạng, gặp được hai bảo bối nhỏ ngày nhớ đêm mong, không nỡ nói lời tạm biệt.

“Thiên Nhã, đấy là con của em.

Không ai có thể ngăn cản việc em ở bên chúng.” Kha Tử Thích biết được cô đang lo lắng điều gì, nói.

“Em không thể gặp chúng.” La Thiên Nhã hạ quyết tâm.

Kha Tử Thích thở dài, xem ra giờ chẳng còn cách nào thuyết phục cô: “Thôi, em biết suy nghĩ của hai bảo bối nhỏ về em là được.” “Em tình nguyện để chúng hận em.” La Thiên Nhã cúi đầu, nói.

“Chúng còn nhỏ.

Nếu hận thật, đời này chuyện đó sẽ mãi để lại ám ảnh trong lòng chúng.” Kha Tử Thích nói.

Có lời nhắc nhở của anh, La Thiên Nhã bừng tỉnh.

Đúng thế! Hai bảo bối nhỏ còn bé, trong lòng chúng sao có thể tràn ngập hận thù được? Nhưng nếu không hận, sao cô có thể nhẫn tâm nhìn chúng cứ ngóng trông cô trở về? Hạng mục khu Vân Thành bị ảnh hưởng do việc có người nhảy lầu.

Lúc đầu, bọn họ dự định tổ chức thật hoành tráng hoạt động buôn bán cũng là vì Lạc Thần Hi không ngừng bố trí lại.

Sự kiện ở khu Vân Thành diễn ra không bao lâu thì La Thiên Nhã bỏ nhà ra đi.

Vì tìm cô, anh tốn rất nhiều sức lực và sức người.

Bởi vì muốn cùng La Thiên Nhã chứng kiến cảnh khu Vân Thành xây xong mà hoạt động buôn bán bị hủy.

Hơn nữa, ngoại trừ nguyên nhân là La Thiên Nhã, còn có một nguyên nhân khác.

Bây giờ, nó nên bắt đầu rồi.

Dù cô đã im lặng biến mất trong biển người nhưng vẫn sẽ quan sát chặt chẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.