*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vậy chẳng phải cậu sẽ bị anh ta lợi dụng hay sao!” “Việc này thì cậu yên tâm, tớ sẽ tự bảo vệ bản thân, tuyệt đối sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào với anh ta.” La Thiên Nhã hạ quyết tâm chỉnh lý lại quan hệ với người đàn ông ngoại tình này, phải giữ khoảng cách.
“Này, hay tớ giới thiệu cho cậu một anh nhé?” Thấy Thiên Nhã cứ luôn không chịu đón nhận Kha Tử Thích, Đồ Hoa Kỳ là bạn thân sống chết có nhau cũng thấy sốt ruột thay cô.
“Không cần đâu, tớ có một mình Tiểu Bảo nhà tớ là đủ rồi.” La Thiên Nhã từ chối mà không suy nghĩ.
“Con trai cưng yêu dấu của tớ đòi tìm một người cha suốt đấy, cậu thật sự không sốt ruột một2chút nào sao?” Thật ra những người đàn ông độc thân mà Đồ Hoa Kỳ quen biết nào có thể so được với Kha Tử Thích, nhiều năm qua Thiên Nhã luôn duy trì tình trạng đơn thân, một mình sống với La Tiểu Bảo, cô biết từ trước đến nay sự săn sóc mà Kha Tử Thích dành cho Thiên Nhã chỉ có tăng mà không giảm, vì để xúc tiến mới nhân duyên này một cách nhanh chóng, cô quyết định dốc sức để Thiên Nhã tỉnh ngộ rằng Kha Tử Thích là cực phẩm trong đám đàn ông, nếu không phải cô đã là danh hoa có chủ, thì cũng sẽ rung động vì anh chàng đẹp trai họ Kha mất thôi.
“Có gì phải sốt ruột chứ, dù sao tớ rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại.”8Mong muốn lớn nhất của Thiên Nhã chính là La Tiểu Bảo có thể lớn lên một cách vui vẻ khỏe mạnh. “Nhưng Tiểu Bảo cần một gia đình hoàn chỉnh mới có thể trưởng thành vui vẻ khỏe mạnh được, không phải sao?” Đồ Hoa Kỳ bắt đầu hỏi với ngụ ý sâu xa. Thiên Nhã bị hỏi đến nỗi chẳng biết nói gì. Không sai, từ khi La Tiểu Bảo tự hiểu chuyện thì vẫn luôn đòi tìm một người cha, nhóc con luôn rất tò mò cha ruột rốt cuộc đang ở đâu, và rất khát khao tình cha, vì vậy cô luôn dành hết tình yêu thương của mình cho La Tiểu Bảo, căn bản không có thời gian để chú ý đến người khác, ngay cả Kha Tử Thích nhiều năm qua ở bên cạnh6cô và con trai săn sóc chu toàn cô cũng luôn không dám đón nhận, bởi vì tình yêu của cô đều đã dành cho La Tiểu Bảo. Có lúc cô cũng sẽ rung động và hoài nghi, nhưng cảm giác với Kha Tử Thích giống như người một nhà, như anh trai, luôn có nhiều hơn một tầng xa cách và ít hơn một chút cảm giác của tình yêu như thế, khiến cô vẫn luôn quanh quẩn nơi giao lộ, không biết nên đi đường nào.
“Ma mi Thiên Nhã! Bọn con về rồi” Hai người nhất thời im lặng, La Tiểu Bảo và Kha Tử Thích đã xách một túi đồ to về.
Hình ảnh Kha Tử Thích bể La Tiểu Bảo in vào tầm mắt, một lớn một nhỏ giống như hai cha con vừa ấm áp lại3làm người ta cảm động.
“Tiểu Bảo cần một gia đình hoàn hảo, mới có thể trưởng thành vui vẻ khỏe mạnh được, không phải sao?” Câu nói này luôn dập dờn trong lòng của Thiên Nhã làm dao động trái tim cứng rắn của cô.
“Hoa Kỳ, bọn mình làm như thế có thật sự thích hợp không?” Thiên Nhã bất an ngồi cạnh Đồ Hoa Kỳ mà như ngồi trên đống lửa, hỏi cô ấy.
Đồ Hoa Kỳ vỗ vai của Thiên Nhã tiếp thêm can đảm cho cô, nói một cách chắc chắn: “Sẽ không đầu, việc này có gì không thích hợp chứ? Không phải chỉ là đi xem mắt thôi sao, chàng trai kia điều kiện rất tốt, nói không chừng với anh đẹp trai họ Kha cậu không hứng thú, gặp được anh ta cậu lại hứng5thú đấy!” Khó khăn lắm mới dỗ được Thiên Nhã ra ngoài, Đồ Hoa Kỳ tuyệt đối không thể để người chị em tốt này cứ như thế mà chùn bước. “Nhưng, nhưng tớ luôn cảm thấy làm vậy không công bằng với Tử Thích.” Mặc dù cô và Kha Tử Thích vẫn không tính là quan hệ tình nhân, nhưng làm như vậy cô luôn cảm thấy như đang phản bội anh.
Đồ Hoa Kỳ lườm cô một cái: “La Thiên Nhã, nếu trong tiềm thức của cậu đã nhận định người ta rồi, vì sao còn không chịu nghe theo sự chi phối và điều khiển của nó đi?” Hoạt động xem mắt này của Đồ Hoa Kỳ chính là muốn giúp Thiên Nhã xác định chân mệnh thiên tử của cô, tức anh chàng đẹp trai họ Kha, còn đối tượng giới thiệu kia không phải là trọng điểm.
“Tớ không có.” Cô nhỏ giọng phủ định, trong giọng điệu mang theo day dứt. “Vậy là vì cậu thấy áy náy?” Đồ Hoa Kỳ hỏi.
Hai tay Thiên Nhã cầm ly nước, cúi đầu im lặng. “Anh chàng đẹp trai họ Kha của chúng ta thật đáng thương, cho đi nhiều như thể chỉ nhận về sự áy náy của cậu.” Xem ra đây mới là trọng điểm mà từ đó đến giờ Thiên Nhã vẫn không tiếp nhận anh ta, không sao, không phải thiểu chút tình yêu sao, Đổ Hoa Kỳ cô tìm giúp là được.
Lúc này, ngoài cửa có một người đàn ông áo quần bảnh bao, anh tuấn cao lớn đi vào.
Đồ Hoa Kỳ chính thức giới thiệu cho hai người, Thiên Nhã cũng nỗ lực nở nụ cười để ứng phó, đối phương nho nhã lễ độ, là một tinh anh trong giới IT*, đã tự mình mở một công ty quy mô khá lớn.
(*) Công nghệ thông tin.
Người đàn ông hiển nhiên có hứng thú với Thiên Nhã, lời lẽ hóm hỉnh mở rộng chủ đề trò chuyện, mọi người vui vẻ nói cười, người đàn ông vô cùng lịch thiệp, đối với Thiên Nhã anh ta càng chiếu cố chu đáo hơn.
Hoa Kỳ nhìn hai người nói chuyện ăn ý, khoé môi mang theo nụ cười, đối tượng mà cô giới thiệu này tốt thì có tốt, chỉ là vẫn không bằng được với Kha Tử Thích. Thiên Nhã bị sự hài hước của người đàn ông chọc cười, sự mất tự nhiên cũng từ từ không còn nữa, thỉnh thoảng mỉm cười đáp lời anh ta.
Lạc Thần Hi vừa kết thúc buổi gặp mặt với khách hàng, lại nhìn thấy cảnh này trong nhà hàng. Đôi nam nữ nói cười với nhau, người nữ chăm chú lắng nghe người nam nói chuyện, đôi khi thẹn thùng thì thầm, người nam thì rất hoạt ngôn, trong họ vô cùng tình tứ. Một vị chua không diễn tả nổi dâng lên trong lòng, anh cười lạnh một tiếng, đi qua đó.
“Vợ à, sao em lại ở đây?”
Người đàn ông đang nói chuyện hào hứng, Thiên Nhã đang chăm chú lắng nghe, Lạc Thần Hi đột nhiên xuất hiện, nói ra một từ làm người khác phụt máu như thế, “Vợ ư”? Thiên Nhã nhìn thấy Lạc Thần Hi thì giật cả mình, lời anh nói càng khiến cô chẳng hiểu gì cả, gương mặt ngay lập tức căng thẳng, ửng đỏ.
Còn chưa đợi hai người kịp phản ứng, Lạc Thần Hi đã ngồi vào vị trí cạnh Thiên Nhã, đưa tay ôm lấy cô, thoáng quét mắt nhìn người đàn ông đang ngẩn người ở đối diện, vẻ mặt anh tỏ ý ghen tuông: “Người đàn ông này là ai? Tối qua em vừa hứa gì với anh? Không được một mình gặp mặt người đàn ông khác, lẽ nào em quên rồi sao?”
Thiên Nhã sắp muốn độn thổ rồi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào: “Ai là vợ anh chứ!” Lời nói ra lại giống như hai vợ chồng son đang tranh hơn thua với nhau.
Lạc Thần Hi làm mặt cười với người đàn ông: “Vợ chồng son cãi nhau, đừng lấy làm lạ, vợ tôi đang hờn dỗi một chút còn đặc biệt hay ghen, nhưng vẫn rất đáng yêu nhỉ?” Biểu cảm của người đàn ông giống như đã nuốt phải một con ếch, rất ư là quái dị. Lúc này Đồ Hoa Kỳ đã đi nhà vệ sinh trở về, không hiểu sao lại có một người đàn ông cực kỳ đẹp trai xuất chúng ngồi bên cạnh Thiên Nhã, còn ôm Thiên Nhã với vẻ mặt thân mật.
“Thiên Nhã, đây là...” Cô dò xét Lạc Thần Hi, lại nhìn thấy tinh anh IT mang bộ mặt giận dữ.
“Ba người chúng tôi cùng nhau ăn cơm.” Thiên Nhã nói năng không đầu không đuổi, câu này rõ ràng giống như đang giải thích với Lạc Thần Hi, lời vừa ra khỏi miệng thì Thiên Nhã đã hối hận rồi, sao cô phải nói chuyện này với anh ta chứ!?
Lạc Thần Hi để lộ một biểu cảm thoải mái, cười hài lòng: “Đương nhiên anh tin tưởng sự tận tâm mà vợ dành cho anh, hôm nay em phải đi khám thai, em quên rồi ư?”
Cằm của mọi người đều rơi xuống, Thiên Nhã than khóc thảm thiết, Đồ Hoa Kỳ kinh ngạc nhìn Thiên Nhã, chị em tốt của cô lén lút với người đàn ông đẹp trai như thể đến mức mang thai rồi mà cô cũng không biết? La Thiên Nhã bất lực nhìn Đồ Hoa Kỳ, tớ không có, tớ không hề có một chút quan hệ nào với người này. Còn tinh anh IT cũng đã xanh mặt, hiện trường hết sức lúng túng, chỉ có Lạc Thần Hi diễn rất thoải mái nhập vai vô cùng chuyên nghiệp.
Anh còn hôn má của La Thiên Nhã một cái trước mặt mọi người: “Em ngẩn ra làm gì? Không nỡ đi hả?” Anh liếc mắt nhìn tinh anh IT ở đối diện sắc mặt hết xanh rồi lại trắng.
“Thì ra cô La đã là phụ nữ có chồng, vì sao còn hẹn tôi xem mắt chứ?” Trong giọng điệu của tinh anh IT mang theo sự xem thường.
“Xem mắt? Ha ha, với anh ư? Mắt nhìn của vợ tôi rất kén chọn đấy.” Lạc Thần Hi đáp trả còn khinh thường hơn, người phụ nữ này quả nhiên là đến xem mắt, trong lòng anh lập tức nổi lửa giận.
“Này anh, xin anh tôn trọng bạn của tôi.” Đồ Hoa Kỳ không thể nhìn thêm được nữa, anh đẹp trai này cũng quá hung hăng càn quấy rồi. Tinh anh IT hừ lạnh một tiếng, thẳng thừng bỏ đi. La Thiên Nhã căng thẳng đến mức đỏ cả mặt, nổi giận hất tay của anh ra: “Anh điên rồi sao?” Người đàn ông này thật sự như âm hồn bất tán, sao cô cứ gặp phải anh ta suốt! Đồ Hoa Kỳ đặt mông ngồi xuống, nhìn “vợ chồng son” không mấy thiện cảm: “La Thiên Nhã, cậu nói đi, chuyện này là thế nào?” Xem ra quan hệ của hai người thật sự không đơn giản, có một loại ám muội không thể nói ra.
“Anh ta... Anh ta nói đùa thôi, cậu phải tin tớ!” La Thiên Nhã nắm chặt tay của Đỗ Hoa Kỳ.
“Chuyện khám thai đương nhiên là đùa, nhưng em có anh rồi còn chạy khắp nơi xem mắt, cũng quá tùy tiện rồi chăng?” Lạc Thần Hi quyết vụ tội đến cùng.
“Anh im miệng!” La Thiên Nhã thật sự sắp không nghe nổi rồi. Sắc mặt Lạc Thần Hi trầm xuống, ánh mắt lộ vẻ không vui, anh quay mặt sang Đồ Hoa Kỳ: “Xin lỗi hai chúng tôi không tiếp chuyện được.” Nói xong anh liền kéo Thiên Nhã lên muốn đưa đi, nhưng Thiên Nhã không nghe theo, anh dứt khoát bế cô lên đi ra ngoài.
“Thiên Nhã!” Đồ Hoa Kỳ kinh hãi đến mức không nói nên lời, người đàn ông đẹp trai không ai bì được này, thật sự quá... quá man rồi, xem ra anh chàng đẹp trai họ Kha đã thật sự gặp phải đối thủ nặng ký rồi.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Thiên Nhã vùng vẫy bị Lạc Thần Hi ném vào trong xe.
“Anh muốn làm gì! Cho tôi xuống xe!” Sau cơn hoảng sợ, cô cuối cùng đã định thần lại, đùng đùng nổi giận. Lạc Thần Hi không hề chú ý cô, khởi động xe lái đi như bay. Người đàn ông này thật lạ lùng! Không dưng anh ta phá hỏng buổi xem mắt của cô, lại còn sỉ nhục người ta một cách ngang ngược vô lý, quá đáng ghét rồi, lẽ trời khó dung.
“Chắc chắn không phải khám thai!?” Lạc Thần Hi nói một câu sâu xa.
“Anh còn dám nói khám thai! Lúc nãy anh nói linh tinh gì thế! Ai là vợ anh, vợ anh ở nhà anh đấy!” Người đàn ông kia hiểu lầm cũng không quan trọng, nhưng ngay cả Hoa Kỳ cũng hiểu lầm rồi.
“Bà chủ tịch, không phải cô tự nhận sao?” Lạc Thần Hi châm biếm ngược lại.
Thiên Nhã không ngờ anh còn nhớ chuyện này, mặt càng đỏ hơn: “Tôi nói linh tinh thôi.” Cô bị nắm thóp, hận không thể tự vả vào miệng mình.
“Tôi cũng có thể nói linh tinh vậy.” Anh mặc cả. “Nhưng đây là chuyện của tôi, sao anh lại xen vào, anh có thời gian như vậy chi bằng ở bên những người phụ nữ của anh đi.” La Thiên Nhã vừa lo vừa giận, buột miệng nói ra, không biết vì nguyên nhân gì mà anh ta cứ làm những chuyện kỳ lạ khiến người khác khó lý giải.
Lạc Thần Hi nhướng đôi mày anh tuấn, biểu cảm dịu đi một chút, đôi mắt âm u lóe một tia sáng: “Cô ghen đấy à?”
Thiên Nhã hừ lạnh: “Tôi thấy bất bình thay vợ của anh thôi.”
Sắc mặt của anh lại quay về u ám, không nói lời nào.