*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lần này cha tôi trở về, anh ấy trở mặt hoàn toàn với cụ Lạc, tôi nghĩ, cơ hội để anh ra sân đã tới rồi.” Cậu chủ hắc đạo hừ lạnh: “Nếu muốn hợp tác với anh ta, tôi khắc có cách của riêng mình, không cần cậu nhắc nhở.” Sau đó, anh ta bổ sung thêm: “Có điều, thân là thành viên của Storm, tôi giúp cậu không phải là đang tự giúp bản thân à?” Lạc Thần Dương nở nụ cười thỏa mãn.
“Chỉ sợ, Lạc Thần Hi hiện đang có sự trợ giúp của Dương Tử bên Tập đoàn SGB, không cần tôi giúp nữa.” Lạc Thần Dương nói với vẻ bí hiểm: “Cái này hả? Anh không cần lo, nhất định anh ấy sẽ nhận sự giúp3đỡ của anh.” Cậu chủ hắc đạo lạnh lùng quan sát anh ta, suy ngẫm câu nói vừa rồi.
Lạc Thần Dương đứng lên: “Được rồi, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.
Đi trước đây.” “Khoan đã.” Cậu chủ hắc đạo gọi anh ta lại.
Trừ phi, cậu chia sẻ bí mật của mình cho tôi nghe.” Lạc Thần Dương vừa tức vừa buồn cười, lắc đầu: “Cậu chủ hắc đạo, hôm nay anh khó hiểu thật đấy.
Thôi đi, để lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Lạc Thần Hi đang để Dương Tử điều tra tổ chức “Storm, cậu phải cẩn thận hơn, đừng biến mình thành một con tốt thí, bị lãng phí một cách vô ích.” Cậu chủ hắc đạo cũng không có ý định trò chuyện tiếp,2chuyển chủ đề.
Lạc Thần Dương mỉm cười khom người: “Được, tiểu nhân nhất định sẽ cẩn thận gấp đôi.” Bốn chữ đằng sau, anh ta đặc biệt nhấn mạnh.
Xoay người, ý cười bên môi Lạc Thần Dương biến mất, thay vào đó là khuôn mặt âm trầm.
Lạc Thần Dương hơi cau mày, nói với giọng điệu như chơi đùa: “Đêm hôm khuya khoắt, cậu chủ hắc đạo có lệnh gì?” “Đề tài mà mấy ngày hôm nay thành phố A hay thậm chí là toàn quốc bàn luận, chị dâu có xuất thân như cô bé lọ lem của cậu ấy, chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ cậu biết được chút ít.” Dường như Lạc Thần Dương rất hứng thú với đề tài này: “Cậu chủ hắc đạo có3hứng thú với chị dâu của tôi?” Đôi mắt sáng ngời của cậu chủ hắc đạo nheo lại, lộ ra ý cười lạnh lẽo: “Tôi nghĩ chuyện bên trong rất đặc sắc.” Lạc Thần Dương nở nụ cười thâm sâu khó lường: “Việc này không phiền cậu chủ hắc đạo quan tâm.
Người phụ nữ này sẽ không gây ảnh hưởng tới hành động của Storm” “Ồ? Không ảnh hưởng chút nào? Nhưng tôi thấy không phải như thế đâu.
Vì một người phụ nữ, Lạc Thần Hi tình nguyện chắp tay cho không.
Đến lúc đó, không phải tôi sẽ không cần phí sức làm loạn sao?” “Xin hỏi cậu chủ hắc đạo đặt tôi ở đâu?” Lạc Thần Dương hỏi, ngoài cười mà trong không cười.
“Trên thế giới này, chúng ta không9thể mãi tin tưởng một người, huống hồ người đó còn là một người thâm tàng bất lộ như Phó Chủ tịch Lạc.
Sau khi Lạc Thần Dương rời đi, cậu chủ hắc đạo cởi mũ vành rộng ra, để lộ khuôn mặt.
Anh ta lấy điện thoại, bấm số: “Chủ nhân, Lạc Thần Dương mới tới đây.” Tại biệt thự nhà họ Lạc, Lạc Lăng vừa mới cúp điện thoại thì La Tiểu Bảo bước vào.
“Lăng Lăng, có tiến triển gì không?” La Tiểu Bảo hỏi.
Lạc Lăng lắc đầu, khổ não nói: “Không.” La Tiểu Bảo cũng rất phiền muộn: “Bên anh cũng không có gì mới.”
“Em thử động tay động chân vào máy tính của bọn họ, nghĩ cách lắp máy nghe lén vào điện thoại nhưng bọn họ phòng3bị quá tốt.
Anh ta lấy điện thoại, bấm số: “Chủ nhân, Lạc Thần Dương mới tới đây.” Tại biệt thự nhà họ Lạc, Lạc Lăng vừa mới cúp điện thoại thì La Tiểu Bảo bước vào.
“Lăng Lăng, có tiến triển gì không?” La Tiểu Bảo hỏi.
Lạc Lăng lắc đầu, khổ não nói: “Không.” La Tiểu Bảo cũng rất phiền muộn: “Bên anh cũng không có gì mới.”
“Em thử động tay động chân vào máy tính của bọn họ, nghĩ cách lắp máy nghe lén vào điện thoại nhưng bọn họ phòng bị quá tốt.
Các thiết bị chống trộm ở đó có tính năng cao hơn, để phòng nghiêm ngặt.
Nhưng, bọn họ càng canh phòng nghiêm ngặt thì càng thể hiện rõ là trong lòng mình có quỷ.” “Cụ và chú nhỏ đều không phải người dễ đối phó.” “Nếu vậy, chúng ta chỉ có thể ra tay từ phía mami Thiên Nhã.” La Tiểu Bảo gật đầu, suy nghĩ của hai người là giống nhau.
Trong phòng làm việc của chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
“Chủ tịch, phóng viên và các nhà truyền thông đang điên cuồng tìm kiếm tung tích La Thiên Nhã, chúng ta có phải...” Hạ Nhất Y đặt máy tính bảng xuống trước mặt Lạc Thần Hi, video trong máy được quay tại nhà Kha Tử Thích.
Ngoài công có vô số các đài truyền hình cho người chờ ở đấy, chỉ vì muốn La Thiên Nhã “dũng cảm yêu” xuất hiện.
“Bịt miệng các tay phóng viên đó đi.
Còn nữa, cảnh cáo bọn họ không được làm ra những hành động vô nghĩa, nếu không...” Lạc Thần Hi bóp vụn tờ giấy trên bàn, ném vào thùng rác.
Hạ Nhất Y cau mày: “Chủ tịch, tôi sợ việc này không dễ làm đầu.
Chuyện này gây tiếng vang quá lớn, ngay cả các phóng viên ở bên ngoài cũng tham dự vào...” “Người ở vùng khác? Thư ký Hạ, không lẽ cô nghĩ Tập đoàn Lạc Thần chỉ xử lý được những việc ở thành phố A? Người ở nơi khác đuổi hết về cho tôi.
Tôi thấy hình như gần đây thư ký Hạ hay bận rộn làm việc xấu nhỉ? Ngay cả việc liên quan tới quan hệ xã hội cũng làm không xong, xảy ra chuyện cũng phải do đích thân tôi ra lệnh.
Cô không biết áp những chuyện gây bất lợi cho tập đoàn xuống à?” Hạ Nhất Y cúi đầu, nói: “Hai ngày gần đây bọn họ đều thảo luận chuyện liên quan tới Kha Tử Thích và...
Vì vậy tôi tưởng...” Nghe xong, Lạc Thần Hi ném thẳng máy tính bảng xuống trước chân cô.
Dường như Hạ Nhất Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ nhắm mắt lại đợi vật cứng đập vào chân mình.
Vật cứng rơi xuống bên cạnh chân cô, màn hình nứt toang.
Lạc Thần Hi thấp giọng gằn từng chữ: “Nghe đây, tôi không cần xã hội đồng tình, càng không cần dựa vào chuyện xấu để đánh bại đối thủ.
Cô nghĩ đề tài này có lợi với Tập đoàn Lạc Thần? Đối xử với tôi như một người đàn ông chìm trong tình yêu đau khổ? Cô tưởng như thế thì tôi vẻ vang lắm ấy.” Tôi chỉ sợ cái Chủ tịch e ngại không phải cái này.
Cái làm anh sợ hơn là tận mắt thấy La Thiên Nhã thành đối với Kha Tử Thích.
Được rồi, nếu anh không chịu đối mặt thì để tôi giúp anh.
Chủ tịch, chẳng mấy chốc anh sẽ hiểu rõ, La Thiên Nhã không thể trở về bên mình được nữa, bởi vì cô ta đã ngã vào trong cái ôm của Kha Tử Thích.
Cô ta thầm cười trong lòng.
“Xin lỗi, giờ tôi đi làm ngay.”
“Đi ra ngoài đi.” Lạc Thần Hi phất tay, không buồn liếc cô ta lấy một cái.
Hạ Nhất Y khom người nhặt máy tính bảng dưới đất lên, đi ra ngoài.
Lạc Thần Hi nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay lại.
Mở ngăn kéo, lấy ra chiếc nhẫn kim cương được đặt thiết kế riêng ở chỗ một nhà chế tác nổi tiếng.
Anh cầm chiếc nhẫn lên, nắm chặt trong tay.
Không thể nhớ tới cô nữa.
Không thể! Bình tĩnh nào.
Sau này không thể nhớ tới cô nữa.
Nắm chặt tay lại, anh nhớ tới biểu cảm của cô khi nói chuyện vào tối hôm đó.
Chúng thật chói tai.
La Thiên Nhã, nếu lời em nói không phải thật thì khổ cho em rồi, nhọc lòng biên soạn ra một câu chuyện không có thật chỉ để rời bỏ anh.
Còn nếu nó là thật...
Tay anh càng nắm chặt hơn, đốt ngón tay trắng bệch.
Bờ môi mỏng mím lại.
Anh dùng sức ném chiếc nhẫn trong tay xuống đất.
“Lạch cạch...” Nhẫn bị ném xuống đất, lăn tới một chỗ nào đó làm người ta không tìm thấy.
Lạc Thần Hi nhìn về phía xa xăm, cố nén cơn tức trong ngực, ép cho bản thân mình bình tĩnh hơn.
Trong phòng tiếp khách tại Khách sạn Lạc Thần.
Quản lý khách sạn mở cửa cho Lạc Thần Hi, cung kính làm động tác “mời“.
Thấy bên trong có một người phụ nữ đang ngồi, khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Thần Hi bỗng lạnh xuống.
“Dương Tử chưa tới?” Lạc Thần Hi ngồi xuống, thấy trên bàn chỉ có hai bộ bát đũa, hỏi.
Jenny Trình ưu nhã cầm ly rượu vang đỏ lên, uống một ngụm nhỏ: “Dương Tử không tới, là tôi dùng điện thoại của anh ta gửi tin nhắn cho anh.” Lạc Thần Hi cười nhạt: “Chả trách, trước giờ cậu ta đâu thích nhắn tin.” Jenny Trình hơi mấp máy môi, đổi sang tư thế ngồi khác.
Mái tóc hung đỏ tuyệt đẹp chói sáng hơn cả màu ly rượu vang, nhẹ nhàng đung đưa theo động tác trồng cực kỳ quyến rũ.
Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
“Đừng thể.
Dù thế nào thì trước kia chúng ta cũng...” “Đừng nhắc tới chuyện trước kia nữa, tất cả đều qua rồi.
Hiện giờ cô đã có Dương Tử thì nên ngoan ngoãn đi theo cậu ta.
Những chuyện kia, nói nữa cũng vô ích.” Jenny Trình nở nụ cười quyến rũ, châm chọc: “Thật không? Chuyện quá khứ nói nữa cũng vô ích? Chỉ có anh cảm thấy vậy thôi.
Anh lợi dụng tôi để đối phó với cha tôi.
Đối với anh, hành vi hèn hạ này đúng là không đáng nhắc tới thật.” Lạc Thần Hi mỉa mai: “Lợi dụng? Thật không? Sao tôi nhớ là từ đầu tới cuối đều do cô tự động sáp tới?” “Chậc, quả nhiên khi không còn La Thiên Nhã, Lạc Thần Hi liền quay về với dáng vẻ lạnh lùng vô tình, chẳng có chút hơi người nào.
Nhưng biết sao giờ, tôi thích.” Nghe thấy ba chữ La Thiên Nhã, ánh mắt anh càng lạnh hơn.
Jenny Trình nhận ra mình nói sai, vội vàng che miệng: “Ôi trời, tôi xin lỗi.
Tôi không nên nhắc tới chuyện buồn của anh.”
Lạc Thần Hi chỉ nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì.
Jenny Trình cười.
Cô ta mặc một bộ váy bó sát họa tiết da báo, ôm trọn lấy bộ ngực nở nang, vóc dáng xinh đẹp hoàn toàn phơi bày.
Cô ta đứng lên, đi ra sau lưng anh, cúi người ôm lấy cổ anh.
Cúi người xuống, miệng kề bên tai anh, nũng nịu nói: “Thần, thật ra em rất nhớ anh.” Sắc mặt Lạc Thần Hi không hề thay đổi, mặc cho cô ta tiếp tục dùng giọng nói để mê hoặc.
Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo.
“Buông...” Giọng anh chẳng có chút tình cảm nào.
Jenny Trình làm như không nghe thấy mệnh lệnh của anh, tiếp tục rủ rỉ bên tai: “Anh nhớ em không?” Giọng nói mềm mại, nũng nịu như con rắn không xương.
Dù là người đàn ông nào cũng sẽ bị giọng của cô ta mê hoặc.