*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhưng cô ta nhanh chóng đứng thẳng dậy, không né tránh ánh mắt lạnh lẽo của anh.
“Thần, anh đừng như thế.
Trước đây anh có thể này đâu.
Anh cứ như ma quỷ vậy, rất xấu xa nhưng làm cho người khác không nhịn được muốn chìm đắm trong đó.
Rốt cuộc La Thiên Nhã đã bỏ bùa mê thuốc lá gì để khiến anh biển thành như bây giờ?”
Lạc Thần Hi cười châm biếm: “Không phải cô vừa nói, tôi đã trở về dáng vẻ như trước đây sao?”
Jenny Trình chu môi: “Người ta...”
“Loại hành động không biết sống chết này, tôi hi vọng chỉ có một lần.
Nếu còn lần sau, tôi sẽ cho cô chết cực kỳ khó coi.” Lạc Thần Hi cắt ngang lời3cô ta, cảnh cáo.
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Jenny Trình không đuổi theo anh.
Trông theo bóng lưng lạnh lùng ấy, cô ta cười như không cười: “Đương nhiên, một lần là đủ.
Một lần là quá đủ rồi.” Chỉ trong một đêm, chuyện xấu liên quan tới Lạc Thần Hi, Kha Tử Thích và La Thiên Nhã bị đè ép xuống trên toàn thành phố A, thay vào đó là tin của một nhà chính trị lớn bao nuôi tình nhân làm ngôi sao.
Tin đồn về ngôi sao xinh đẹp và anh cả giới chính trị luôn không ngừng đổi mới, còn lộ ra cả việc hai người có con.
Sở dĩ quan hệ của hai người bị lộ ra ngoài ánh sáng là do2ngôi sao xinh đẹp vì tiền tài mà không thèm nể mặt mũi anh cả giới chính trị, vì trả thù mà chủ động đưa chuyện này ra ngoài.
Mà người anh cả giới chính trị này chính là thị trưởng thành phố A, em rể của vợ Hoàng Thừa Nghĩa.
Tại Tập đoàn Kha thị.
Kha Tử Thích ngồi trước bàn làm việc nhìn máy tính, thấy vụ bê bối này cũng chỉ biết cười, lắc đầu.
Coco gõ cửa đi vào: “Chủ tịch Kha, bà Hoàng đang ở bên ngoài.
Mà người anh cả giới chính trị này chính là thị trưởng thành phố A, em rể của vợ Hoàng Thừa Nghĩa.
Tại Tập đoàn Kha thị.
Kha Tử Thích ngồi trước bàn làm việc nhìn máy tính, thấy vụ bê3bối này cũng chỉ biết cười, lắc đầu.
Coco gõ cửa đi vào: “Chủ tịch Kha, bà Hoàng đang ở bên ngoài.
Bà ấy nói muốn gặp anh nhưng bà ấy không hẹn trước.” Kha Tử Thích nói: “Để cho bà ấy vào đi.”
Vợ Hoàng Thừa Nghĩa chính là người ngày trước hung hăng cầm thùng sơn tới Tập đoàn Lạc Thần, đổ lên người phụ nữ của Lạc Thần Hi trước đó.
“Bà Hoàng, không biết bà tới tìm tôi là có chuyện gì?” Kha Tử Thích mời bà ngồi xuống, mỉm cười nói.
Bà Hoàng ném tạp chí xuống trước mặt anh, lạnh giọng hỏi: “Là cậu làm?” Kha Tử Thích nhìn tạp chí, nói: “Nếu tôi nói không phải tôi làm, bà có tin không?” Đúng là9anh có cho người đề chuyện xấu của anh và La Thiên Nhã, Lạc Thần Hi xuống nhưng anh không làm ra chuyện kia.
Đối phương rất thông minh, muốn chấm dứt chuyện xấu trước đó, cách tốt nhất là tung ra một tin khác xấu hơn.
Nhưng mục đích thật sự của đối phương chắc chắn không chỉ thế này.
Phương pháp này được sử dụng rất hiệu quả.
Việc bà Hoàng tới đây chất vẫn là một minh chứng.
“Sao tôi phải tin cậu? Cậu là cái đồ trong ngoài bất nhất, đồ bại hoại!” Bà Hoàng nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng.
“Sao tôi phải để bà tin tưởng mình? Bà Hoàng không cần phải tới tìm tôi đâu, vì dù có tới thêm lần nữa cũng không3thể nào thay đổi được sự thật này.
Chuyện xẩu phơi bày, chẳng mấy chốc em rể của bà sẽ rơi đài, đến lúc đó bà không có chỗ dựa lớn.
Ông Hoàng chết rồi, đương nhiên sẽ không còn câu chuyện về sau nữa, “Kẻ tình nghi" như tôi đây có thể tiếp tục hưởng cuộc sống an nhàn, vui sướng.” Nghe xong, bà Hoàng tức giận cầm quyển tạp chí ném thẳng về phía anh.
Kha Tử Thích nhắm mắt lại, quyển tạp chí nặng nề đáp thẳng vào mặt anh, sau đó rơi xuống đất.
Hốc mắt bà Hoàng đỏ lên, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: “Cậu chính là kẻ đầu sỏ.
Nếu không vì cậu, chồng tôi sẽ không làm ra chuyện đó, để cuối cùng biến thành một đi không trở về.” Kha Tử Thích nhếch miệng, cười đầy ẩn ý: “Nếu không có tôi, con trai bà đã bị người ta chém chết.” “Đừng có thổi phồng mình lên, biến mình thành một kẻ vĩ đại.
Người ép chồng tôi chết là cậu.” Bà Hoàng kích động.
“Đây là xã hội pháp trị, mọi việc đều cần có chứng cứ.
Bà Hoàng, nếu bà còn nói như vậy, tôi có thể hiện bà với tội phỉ báng.” Kha Tử Thích ung dung nói.
Bà Hoàng cắn răng, nhìn chằm chằm anh: “Cứ chờ đấy! Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra chứng cứ.
Dù là cậu hay Lạc Thần Hi, tôi cũng sẽ để người đó phải trả giá đắt.” “Hóa ra tới giờ bà vẫn chưa chắc chắn?” Kha Tử Thích cười như không, hỏi lại.
“Mấy người ai cũng có phần.” Bà Hoàng gằn từng chữ.
“Cứ cho là thể đi.
Tôi chờ tin tốt từ bà.” Kha Tử Thích khoanh tay trước ngực, bình thản nói.
Bà Hoàng cười như không: “Rác rưởi!” Ném lại hai chữ này, bà giận dữ đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng bà dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, Kha Tử Thích cảm thấy hơi bất đắc dĩ và thương xót.
Một khi đã bị cuốn vào vòng xoáy, không một ai có thể trốn thoát được.
Dù là Hoàng Thừa Nghĩa hay là Lạc Thần Hi hay thậm chí là anh và nhiều người khác nữa.
Ngây người mất một lúc, anh cười như không, ném quyển tạp chí kia vào thùng rác.
“Kính coong, kính coong...” Chuông cửa vang lên liên tục làm La Thiên Nhã đang phơi quần áo phải nhíu mày.
Tử Thích quên đem theo chìa khóa hả? Mới nãy cô có nhận được điện thoại của anh, anh nói anh đang trên đường về.
“Kính coong...” Chuông cửa vang lên lần nữa.
La Thiên Nhã vội vàng đi xuống mở cửa.
Vào khoảnh khắc của mở ra, người bên ngoài lẫn người bên trong đều ngây ra.
Nói chính xác hơn thì bên ngoài có hai đứa bé cùng ngẩn người với người bên trong.
Nói chính xác hơn một chút nữa thì là ba mẹ con cùng ngây người.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng cùng nhìn La Thiên Nhã, hai khuôn mặt nhỏ nhắn có biểu cảm giống hệt nhau.
Đó là cảm giác lâu rồi không được thấy người mình thương yêu nhất nên không biết phải thể hiện thế nào cho phải.
Nó làm cho bọn họ trông giống như lão đại, mà cũng tựa như một đứa trẻ ngốc nghếch, đáng yêu.
Nguyên nhân khiến La Thiên Nhã giật mình là không ngờ hai bảo bối nhỏ lại tìm tới nơi này.
Thật ra, đây không phải một nơi an toàn, hai bảo bối nhỏ có thể tìm tới nơi đây cô cũng không lạ lắm.
Nhưng, chắc chắn là bọn chúng hận cô tới chết.
Trong mấy giây ngắn ngủi, cô không biết phải phản ứng thế nào.
“Mami!” Giọng nói lảnh lót của La Tiểu Bảo vang lên, mang theo cảm xúc vui sướng khi gặp lại, phá vỡ màn chào hỏi kinh ngạc tới im lặng.
Cậu lao lên ôm ấp La Thiên Nhã.
La Thiên Nhã lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy La Tiểu Bảo.
Nhìn về phía Lạc Lăng, nước mắt cô chực trào.
Lạc Lăng quay mặt đi, không thèm nhìn cô.
Hình như cậu đang tức giận.
“Mami, người ta nhớ mami muốn chết!” La Tiểu Bảo nằm trên vai La Thiên Nhã, nức nở nói.
Ánh mắt La Thiên Nhã xẹt qua tia mất mát, sau đó là cảm giác áy náy dâng lên.
Cô dời mắt từ Lạc Lăng qua La Tiểu Bảo, vì tiếng khóc của cậu đã thu hút sự chú ý của cô.
“Mami cũng rất nhớ các con.” Giọng của cô hơi nghẹn ngào.
La Tiểu Bảo hôn mấy cái vào má La Thiên Nhã.
Cô cũng đáp lại, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vài cái.
Hai mẹ con ôm hôn xong, La Thiên Nhã vươn tay còn lại về phía Lạc Lăng, ý bảo cậu cũng qua đây: “Lăng Lăng à.” Đôi mắt La Thiên Nhã lóng lánh nước.
Lạc Lăng ngẩng đầu, đôi tay nhỏ bé đặt sau lưng, đi vòng qua La Thiên Nhã và La Tiểu Bảo, trông cứ như là hoàng để đi thị sát cung điện.
Tay La Thiên Nhã khựng lại giữa không trung.
Nhìn Lạc Lăng giả vờ lạnh lùng, La Tiểu Bảo ghé vào tai La Thiên Nhã, nói: “Kệ Lăng Lăng đi ạ, thật ra em ấy cũng nhớ mami lắm, còn nhớ mami nhiều hơn cả con đấy.
Không phải, là giống con mới đúng.” La Thiên Nhã cười trừ: “Mami biết.” Cuối cùng, Lạc Lăng cũng “thị sát” xong mấy vòng phòng khách: “Nơi này không tốt lắm.
Mami, mami theo bọn con về nhà đi.” Nhìn Lạc Lăng, La Thiên Nhã không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
Đồng ý à? Cô không thể.
Từ chối thì sao? Cô không nói nên lời.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng cùng chớp đôi mắt to chăm chú nhìn cô, dường như rất mong chờ câu trả lời khẳng định.
La Thiên Nhã lúng túng.
“Mami nấu cơm cho bọn con ăn đi.” Lạc Lăng áp chế cảm xúc thất vọng và đau khổ trong mắt xuống.
Hôm nay cậu không tới đưa mami Thiên Nhã về nhà, bởi vì...
chuyện này không thể thực hiện được.
Huống hồ, cậu sợ nghe thấy lời từ chối của mami Thiên Nhã.
Lần trước, cậu đi tới cửa rồi lại về cũng là vì nguyên nhân này.
Bây giờ cậu nên làm gì? Về sau phải đối mặt với nhau thế nào đây? Nghe vậy, không chỉ có La Thiên Nhã thở phào nhẹ nhõm mà ngay cả La Tiểu Bảo cũng thở phào.
Cậu giống Lạc Lăng, sợ nghe mami Thiên Nhã mở miệng từ chối.
La Thiên Nhã dịu dàng nói: “Được, vậy mami nấu cơm cho các con ăn nhé.”
Thấy La Thiên Nhã chuẩn bị đi vào phòng bếp nấu cơm, La Tiểu Bảo trao đổi ánh mắt với Lạc Lăng.
Lạc Lăng đi lên tầng hai còn La Tiểu Bảo đi vào phòng bếp, giúp La Thiên Nhã rửa rau củ.
Mười phút sau, cửa bị mở ra.
Hóa ra là Kha Tử Thích về.
“Thiên Nhã...” Nhìn bóng lưng xinh đẹp bận rộn trong phòng bếp, Kha Tử Thích đoán là tâm trạng cô không tệ nên thấy nhẹ nhõm hơn, đi tới gọi cô.
Vào phòng bếp, anh phát hiện ra La Tiểu Bảo đang ăn đồ mới nấu xong.
Lâu lắm rồi La Tiểu Bảo mới được ăn đồ mami Thiên Nhã nấu nên từ lúc cô nấu xong món ăn đầu tiên, cậu đã không chờ được muốn ăn vụng.
Nhìn cái miệng nhỏ của La Tiểu Bảo phồng lên, quanh mép dính toàn dầu, ánh mắt Kha Tử Thích hiện rõ ý cười và nét cưng chiều.
“Chú Tử Thích.” Do miệng nhét đầy thức ăn nên La Tiểu Bảo gọi không rõ.
La Thiên Nhã quay đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt cưng chiều, nụ cười tràn đầy yêu thương của Kha Tử Thích.
Sau đó, cô nhìn sang La Tiểu Bảo trông như con mèo nhỏ, không khỏi nở nụ cười.
“La Tiểu Bảo, con không nghe lời.
Dám thừa dịp mami nấu để ăn vụng hả?” Lời như trách mắng nhưng giọng điệu chẳng nghe ra được ý đó.
Ngược lại, còn tràn ngập yêu thương.
“Tiểu Bảo, cháu tới thăm mami?” Kha Tử Thích đi tới, dùng một tay bế cậu lên.
La Tiểu Bảo liều mạng nuốt thức ăn trong miệng, nghĩ giờ Lạc Lăng có phải nên xuống không?