*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thiên Nhã cúi đầu không nói.
Anh đột ngột phanh gấp, dừng lại bên đường. Thấy cô phủ định trong im lặng, anh không nói được là vui hay không vui, cảm giác buồn bực trong lòng vẫn không cách nào trở nên dễ chịu, nghĩ đến dáng vẻ nói cười của cô với người đàn ông đó thì lại nổi nóng. “Vậy cô xem mắt cái gì? Quyến rũ đàn ông làm gì?” Anh quay mặt sang lạnh lùng hỏi cô. “Tôi không có!” Cô không phản bội Kha Tử Thích, cũng không thành một đôi với anh ấy. “Chắc là Kha Tử Thích sẽ biết được nguyên nhân.” Anh vừa nói vừa cầm điện thoại lên tìm số của Kha Tử Thích.
Thiên Nhã giật mình, lập tức cúi người định vỗ điện thoại lên đệm xe, cực kỳ phẫn nộ: “Anh tưởng anh là ai, dựa vào cái gì quản2chuyện của hai chúng tôi?!” Cô nổi giận rồi, thật sự nổi giận, viền mắt dâng lên một tầng sương, trừng to quát anh, nếu đây là thái độ mà cấp trên nên có với cấp dưới thể thì cô không thể chịu được.
Nhiệt độ trong xe đột nhiên lại hạ xuống thấp nhất, anh lạnh lùng nhìn vào ánh mắt giận dữ của cô, hơi thở vương giả khiến người khác sợ hãi lại bao phủ giữa hai người.
Cô ôn hòa thuần hậu của ngày thường đột nhiên biến thành một con nhím, còn luôn miệng chất vấn “Dựa vào cái gì quản chuyện của hai chúng tôi?”
Giỏi cho câu anh là ai, giỏi cho câu dựa vào cái gì, giỏi cho câu hai chúng tôi! La Thiên Nhã vừa định tiếp tục nổi cáu, cơ thể lại đột nhiên bị một lực mạnh kéo qua, bị hai cánh tay8mạnh mẽ của anh ôm lấy, giây tiếp theo đôi môi khẽ run lên vì giận liền bị hai phiến môi mỏng phủ kín đến nỗi những lời trong
miệng đều bị nuốt vào trong bụng. Anh hung hăng gặm nhấm hai phiến môi mềm mại của cô, chiếc lưỡi ngang ngược nhanh chóng tách răng của cô ra, mút lấy sự ngọt ngào của cô như thèm khát. Một mùi tanh nồng ẩn hiện giữa mối làm Thiên Nhã định thần lại, ra sức muốn thoát khỏi sự kìm hãm của anh, những cánh tay yếu ớt lại chẳng thể làm được, bàn tay lớn của anh giữ chặt gáy của cô, khiến cô không tài nào cựa quậy.
Nắm đấm nhỏ nhắn huơ loạn xạ lên người của anh, sau một hồi liều mạng thoát khỏi, “bốp!”, lấy hết sức lực, giống như một con thỏ hoảng sợ, cô lật tay6cho anh một cái tát. “Anh xem tôi là gì? Những người phụ nữ kia của anh ư? Tôi nói cho anh biết, tôi không phải! Tôi ghét anh! Tôi ghét anh!” Giọng nói của cô sắc nhọn như đã bị ép đến phát điện, cuồng loạn hét lên, giọt nước mắt ấm ức và sợ hãi tràn khỏi mi. Mùi tanh ngọt giữa môi càng nồng đậm, cảm giác như kim châm đi cùng với nỗi đau trong lòng, cô nhỏ giọng thút thít, ngực phập phồng không ngừng.
Nhiệt độ trong đôi mắt thâm trầm của anh đủ để đóng băng, con người phản chiếu đôi mắt đang trưng của cô, như sư tử bị chọc giận, đang gào thét trong im lặng, phút chốc, anh hé môi bật ra hai từ: “Xuống xe.”
La Thiên Nhã quay đầu liền xuống xe, lau nước mắt đi lên phía trước, xung quanh3tối đen như mực. Phẫn nộ và nhục nhã đã xâm chiếm toàn thân cô, cô giận dỗi bước nhanh về hướng bóng tối ở trước mặt.
Anh cắn răng khẽ hừ một tiếng: “Cô nhất định hối hận vì những gì mình đã nói.” Các khớp ngón tay của anh nắm chặt vô lăng, lái xe như bay biến mất trong bóng tối.
Thiên Nhã từ trước đến nay xác định phương hướng vô cùng kém, nhìn khoảng tối đen ở trước mắt, chỉ đành đi về hướng cũ. Bầu trời u ám không có lấy một ngôi sao, thậm chí vầng trăng rọi sáng con đường cũng không thấy bóng dáng. Mưa mùa đông bất chợt bay lả tả. Không ngờ hôm nay là một ngày mưa rào, Thiên Nhã vừa đi vừa nghĩ. Cô để mặc cho mưa lớn rơi lên đầu, lên người, ướt sũng toàn thân.
Điện thoại đã5hết pin, cô chỉ nghe thấy âm thanh của sóng biển, ngửi thấy mùi bùn đất vùng núi, ngọn gió kỳ dị thổi đến từ bốn phương tám hướng, đây hình như là hướng của một làng nghỉ dưỡng nổi tiếng nào đó của thành phố A, xe của anh ta chạy mất có hơn nửa tiếng, chắc là cô đi về phải mất cả đêm...
Thiên Nhã chẳng có ai trợ giúp không biết đã đi được bao lâu, đi đến nỗi trong giày toàn là nước, cả người bước đi như hòa vào màn mưa, trên đường ngay cả nửa chiếc xe cũng không có. Tháng Mười hai, thành phố A đã rét thấu xương, cơn lạnh buốt trải khắp người cô, đến tận khi mỗi một sợi thần kinh, mỗi một tế bào, mỗi một giọt mưa đều khiến nhiệt độ bên trong cơ thể hạ thấp một chút. Đôi chân dường như đã không còn là của cô nữa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một nguồn sáng chói mắt, cô cắn đôi môi nhợt nhạt trước mắt chợt tối sầm ngã vào trong bóng tối. Trong mơ, cô đã ngã vào một vòng tay ấm áp, đôi tay to và ấm kia nhấc bổng cố lên, cái lạnh lẽo của cơ thể tan ra trước sự ấm áp này, như chồi non ngày xuân, chầm chậm đâm chồi, cô nằm trong vòng tay đó, chìm vào giấc ngủ say, khoé môi cong lên nụ cười mỉm bình yên.
“Cảm ơn anh, Tử Thích.” Chỉ có Kha Tử Thích, mới có thể mang đến loại ấm áp này cho cô. Bờ vai của người đó cứng đờ một lúc, nắm đấm to siết chặt, đặt đầu của cô xuống, trở về ghế trước để khởi động xe, rời khỏi trận mưa gió của nơi này.
Sáng tinh mơ, mưa đã tạnh, không khí trong lành ngoài cửa sổ thi nhau ùa vào, Thiên Nhã hơi mở mắt, lười nhác ngồi dậy, vươn vai một cái. “La Tiểu Bảo, thức dậy nào.” Thấy nhóc con không có phản ứng, Thiên Nhã sở chỗ nằm bên cạnh, nó trống không. Ồ, bé cưng sớm như vậy đã đi đâu rồi? “Ma mi, mẹ dậy rồi? Mẹ không khỏe thì ngủ thêm một lúc đi ạ, người ta đang nấu bữa sáng cho mẹ nè.” La Tiểu Bảo đeo tạp dề nhỏ đi vào trong, điệu bộ như một đầu bếp nhí. Thiên Nhã ôm cậu bé vào lòng hôn một cái, nói: “Ma mi đâu có không khỏe, tối qua ngủ rất ngon.” Là Tiểu Bảo nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, giơ bàn tay nhỏ nhắn ra sờ đầu của Thiên Nhã, nét mặt và giọng điệu lo lắng: “Ma mi, chắc không phải mẹ sốt hỏng đầu rồi chứ?” Thiên Nhã cốc nhẹ vào đầu của bé cưng: “Con mới sốt hỏng đầu đó.” “Nhưng mà ma mi, mẹ không phải đã ngủ một đêm, mà là đã ngủ một ngày hai đêm đó.” La Tiểu Bảo nghiêm túc nhắc nhở cô.
“Gì cơ?” Thiên Nhã ngẩn ra, cô đã ngủ một ngày hai đêm ư? Sao có thể: “Ma mi thật sự không nhớ sao?” La Tiểu Bảo nhìn cô mơ hồ, hỏi.
La Tiểu Bảo đỡ trán lắc đầu, than thở: “Ma mi thật sự là thần kỳ nha.” Sau đó cậu bèn đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng của mình.
La Thiên Nhã hỏi cái lưng nhỏ của cậu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!” “Con cũng không biết, ma mi từ từ nhớ lại xem.”
Cô đỡ cái đầu hơi nặng trĩu. Xem mắt, vở kịch náo loạn của Lạc Thần Hi, cưỡng hôn trên xe, tiếng tát lanh lảnh, bước một mình trong mưa, sự ấm áp giữa cơn mơ màng, ký ức đã chầm chậm quay về. Còn những chuyện phía sau, là Đồ Hoa Kỳ nói cho cô biết: Cô bị ngất và được Kha Tử Thích đưa về, mời bác sĩ đến khám bệnh. Anh túc trực cạnh giường của cô cả ngày cả đêm, mãi đến khi cô bớt sốt mới rời đi.
“Đừng bảo tớ thiên vị Kha tình thánh, dù cậu và anh chồng kia của cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tốt xấu gì người ta cũng si tình với cậu, đối đãi với hai mẹ con cậu như báu vật, cậu cũng không thể cứ luôn lúc nóng lúc lạnh như thể, rất là giày vò người ta đấy.” Trong giọng điệu của Đồ Hoa Kỳ mang theo sự đồng cảm sâu sắc dành cho Kha Tử Thích.
Thiên Nhã biết anh đối xử với mình rất tốt, thật sự biết.
Mỗi lần khi cô gặp phải khó khăn, cần ai đó dành cho mình sự ấm áp, anh đều sẽ lặng lẽ ở bên cạnh cổ, hơn nữa anh đối xử với La Tiểu Bảo giống như là với con trai của chính mình vậy. Anh cũng chưa bao giờ ép buộc cô phải đón nhận anh, càng không ép buộc cô làm những việc mà cô không thích làm, tình yêu không cần hồi đáp như vậy, La Thiên Nhã, rốt cuộc mày còn đang do dự những gì thế này? Lẽ nào đúng như lời Hoa Kỳ nói, Là Thiên Nhã, mày thật sự nên lôi ra xử bắn rồi. Cha đã gặp phiền phức lớn rồi, thật là phiền phức lớn!
Bây giờ cán cân của ma mi Thiên Nhã đã hoàn toàn nghiêng về phía chú Tử Thích rồi, hai ngày này chủ Tử Thích săn sóc chu toàn cho ma mi Thiên Nhã, cậu nhận ra sự kiên trì từ trước đến nay của Thiên Nhã có chút dao động rồi.
Đương nhiên, cậu và Lạc Lăng sẽ không ngồi chờ chết, bởi vì các cậu bé tin rằng, chắc chắn là cha yêu ma mi, ma mi cũng đã rung động với cha, chỉ là không muốn thừa nhận, càng không hiểu cách yêu, nếu đã như vậy, cứ để bọn con giúp hai người.
Đứng ở cửa lớn của tập đoàn Lạc Thần, sau khi Thiên Nhã đảm nhận vai diễn công chúa ngủ trong rừng hết một hồi chuyện, đứng trước người đàn ông đang ở trong tòa cao ốc to lớn, chễm chệ trên đỉnh của Kim Tự Tháp kia thì chỉ nhìn thôi cô cũng nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Còn anh dường như đã nắm rõ mọi thứ, nắm rõ cả thế giới, nhưng lại không hiểu nổi cô, bây giờ ngay cả trái tim của chính mình cũng như thể sắp trật đường ray. “Đây là đơn xin nghỉ phép bù của tôi, xin Chủ tịch ký tên.” Thiên Nhã đưa lên, mang dáng vẻ của một cấp dưới nghe lời.
Lạc Thần Hi cúi đầu xem văn kiện, không quan tâm cô, mãi đến sau khi cô quay người đi khỏi văn phòng, đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán từ từ ngẩng lên, bóng lưng của cô in sâu vào ánh mắt của anh, lóe lên ánh sáng tà mị. Thiên Nhã nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định đưa đơn xin nghỉ việc, cô tin anh ta cũng không muốn nhìn thấy mình. “Đây là ý gì?” Lạc Thần Hi đặt bút trong tay xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô. Thiên Nhã cắn môi: “Chính là muốn rời khỏi công ty, tôi thật sự không thể gánh vác nổi công việc này.”
Lạc Thần Hi nhìn cô, và cả vết thương nhàn nhạt trên cánh môi anh đào, chân mày anh tuấn hơi nhướng lên: “Vậy thì đừng làm công việc này nữa.”
Thiên Nhã vui mừng khôn xiết.
“Vậy làm vú em chuyên trách đi, con trai tôi cũng đến lúc tìm một người chỉ dạy trong nhà rồi.” Lạc Thần Hi khoanh tay dựa lưng vào ghế, biểu cảm như đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Gì cơ!? Vú em?” Cô có một mình nhóc con phá phách La Tiểu Bảo là đủ rồi. “Cứ quyết định vậy đi.” Anh vỗ bàn quyết định.
“Tôi phản đối, tôi sẽ không làm vú em gì đó đâu.” Lẽ nào cô bạn thân cho tập đoàn Lạc Thần rồi sao? Cái tên này sao lại có thể nói ra loại yêu cầu vô lý này. Lạc Thần Hi nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười nham hiểm quen thuộc, đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc. Thiên Nhã cảm thấy không ổn, vừa định lùi về sau, nhưng chiếc eo mảnh lại bị bàn tay lớn của anh ôm lấy, chỉ một cú xoay người liên đè cô lên mép bàn.
“Này! Anh lại muốn làm gì!” Thiên Nhã kích động hét nhỏ, lẽ nào anh ta còn muốn ăn tát sao?
“Cô còn một lựa chọn khác.” Anh cúi người, nhẹ nhàng nói ánh mắt lộ vẻ ám muội. “L... lựa chọn gì? Anh thả tôi ra trước đã.” Thiên Nhã định hất tay của anh ra. Anh cúi đầu xuống, ánh mắt như lưu manh lướt từ giữa eo của cô lên phía trên, dừng lại một lúc trước ngực, cong môi nở nụ cười yêu nghiệt: “Phẳng thì có phẳng chút, nhưng tôi không phiền để cô làm ấm giường giúp tối đâu.” “Anh vô sỉ!” Thiên Nhã đẩy anh ra, đỏ mặt nóng tại mắng anh, trái tim bé nhỏ đập dữ dội.