*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hai người còn lại cũng lui về phía sau.
Ngay cả trẻ con cũng mang ra để nói vớ vẩn được, các cô có biết tích đức không?” “H2a ha ha, hay là cô bị hôi miệng? Nếu không sao phải đeo khẩu trang.” Người phụ nữ ấy cười cợt cô.
“Cô nói cái gì? Rõ ràng là mấy người không thèm ph4ân rõ trắng đen, nói năng lung tung.” La Thiên Nhã kích động.
Cô có thể làm gì chúng tôi0? Chẳng lẽ cô cũng là người hâm mộ trung thành của Lạc Thần Hi? Nhìn dáng vẻ của cô kìa, không xinh đẹp cũng chẳng có vóc người.
Thì ra trên thế giới này vẫn còn có những người phụ nữ không thể nói lý.
“Này, mau tháo khẩu trang cô ta xuống xác nhận xem có phải cô gái điên kia không!” “Ai da, đừng nói nữa, mau bắt cô ta lại! Không là cô ta chạy đi giết người lung tung bây giờ!” Nói xong, mấy người đó thật sự vén tay áo chạy về phía cô.
“A! Mấy người làm gì thế? Buông! Buông ra!” La Thiên Nhã bị mấy người đó lôi kéo.
Tóc, tay và cả người cứ bị họ đưa đẩy qua lại.
Mấy người phụ nữ đó liều mạng muốn tháo khẩu trang của cô xuống.
La Thiên Nhã lắc đầu liên tục, quyết không để tay bọn họ thực hiện được ý định.
“Cứu mạng với!” La Thiên Nhã hô to.
Tiếc rằng đám người đứng xung quanh đó thờ ơ, bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Trời ơi, họ xem cô là bệnh nhân tâm thần thật đấy à! Sao mọi người đều thế vậy!
“Dừng tay!” Giọng nói quen thuộc đầy tức giận vang lên.
Giọng nói to, rõ ràng lại cực kỳ êm tai, hấp dẫn.
Hơn nữa, khí chất của anh rất mạnh mẽ, làm người ta không thể nhìn thẳng.
Vì vậy, ba người phụ nữ kia bị dọa sợ, mọi người đồng loạt quay về phía chủ nhân của giọng nói đó.
Khẩu trang trên mặt La Thiên Nhã bị kéo rơi.
Lạc Thần Hi đang bước về phía cô, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của anh dọa cho mấy người phụ nữ đó rối rít buông tay, lùi lại mấy bước, đúng cách xa cô.
Lạc Thần Hi dừng lại trước mặt cô, lạnh lùng nhìn mấy người kia: “Cút!” Toàn thân tản ra khí thế bức người dọa cho mấy người đó cùng toàn thể “khán giả” vây xem run sợ, liên tục lùi về sau.
La Thiên Nhã thừa dịp này đeo khẩu trang lên, sửa sang lại quần áo.
“Tôi bảo mấy cô cút, không nghe thấy à?” Anh lạnh lùng mở miệng nói.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn mấy người này đã bị ánh mắt của anh chém thành nghìn mảnh.
Cái khiến mọi người khiếp sợ không chỉ là cảm giác anh đem lại mà còn ở tướng mạo xuất chúng.
Đây là người khiến người ta đã gặp là không thể quên được, nhìn một cái là có thể nhận ra Lạc Thần Hi đại danh đỉnh đỉnh.
Mọi người không che miệng lại thì cũng kinh ngạc há hốc mồm.
Đây là tình huống gì? Lạc Thần Hi trong truyền thuyết xuất hiện ở đây vì một người phụ nữ bị “bệnh tâm thần” trốn ra khỏi viện? Trong chốc lát, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nhân vật lớn đột ngột xuất hiện dưới tình huống này làm mọi người khó có thể phản ứng kịp.
Cùng lúc đó, La Thiên Nhã đang đứng sau lưng anh cúi đầu, nhón chân bước từng bước, hi vọng có thể nhanh trốn thoát khỏi tầm mắt anh.
“Khoan đã.” Giọng nói của anh vang lên từ phía sau.
La Thiên Nhã sợ tới mức khựng chân lại.
Không đâu, chắc chắn không phải anh gọi mình.
“Cô gái đi giày thể thao nữ, đầu tóc rối như đống rơm, mặc áo kẻ ô màu vàng với quần thể thao màu xám nhạt kia.
Tôi gọi cô đấy.” La Thiên Nhã nhìn lại quần áo trên người mình, vừa thẹn vừa giận, xoay người lại: “Kêu la cái gì!” Vừa xoay lại cô trợn tròn mắt, những người mới nãy còn vây xem giờ đang tản ra từng tốp một.
Chắc chắn là do hơi thở của anh quá dọa người, ánh mắt quá kinh khủng, lời nói quá kiêu ngạo.
“Thế nào? Anh cứu em mà ngay cả một câu cảm ơn em cũng không nói, cứ thể bỏ đi?” Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, nhướng mày, tà ác hỏi.
La Thiên Nhã gảy tóc mình, hi vọng trong bản thân không quá chật vật: “Ai bảo anh giúp tôi?” “Ha ha, đúng là không biết phân biệt tốt xấu mà.
Không phải ai cũng có lòng tốt như vậy đâu.
Sớm biết thể đã không cứu em, để cho em bị đám người đó coi là bệnh nhân tâm thần, đưa tới bệnh viện luôn cho rồi.” “Tốt thôi, dù sao cũng đỡ hơn việc thiếu nợ anh.” “Em muốn phủi sạch quan hệ với anh?” Lạc Thần Hi không vui.
Cái gì mà còn hơn thiếu nợ anh? Tính ra thì hình như cô nợ anh rất nhiều.
“Tôi đầu có nói vậy.
Cảm ơn anh đã giúp đỡ, tôi đi trước.” La Thiên Nhã nói xong, xoay người muốn rời khỏi.
“Trời ơi! Sao Lạc Thần Hi lại nói chuyện cùng người phụ nữ điển đó? Cô ta là ai vậy?” “Hay cô ta là La Thiên Nhã?” “Không thể nào.
Dù La Thiên Nhã không quá đẹp nhưng cũng được coi là có nhan sắc.
Mấy cô nhìn cô ta đi, khẩu trang còn không dám tháo xuống, nhất định là rất xấu nên mới vậy, không chừng tháo ra một cái là bùng nổ luôn.” Mọi người xung quanh chưa từ bỏ ý định, không muốn tản đi, cứ đứng đằng xa quan sát hai người rồi bàn tán, tôi một câu, có một câu, sau đó còn không biết sợ là gì, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lạc Thần Hi tiến lên mấy bước tóm lấy cổ tay La Thiên Nhã, rồi lạnh lùng nhìn đám người đang vây xem, làm có kẻ sợ tới mức cầm điện thoại chụp hình cũng run tay làm rơi.
“Đi!” Anh kéo La Thiên Nhã đi về phía đối diện đường lớn.
Đây là chỗ anh đỗ xe.
“Này này, anh kéo tôi làm gì! Buông ra!” Lạc Thần Hi nói thầm bên tai cô: “Nếu em không muốn anh ôm bệnh nhân tâm thần” vào bệnh viện thì lập tức im miệng cho anh.” “Còn lâu tôi mới sợ...” “A!” Lạc Thần Hi trực tiếp ôm cô theo kiểu công chúa, đưa vào trong xe.
Quần chúng vây xem thi nhau hít một hơi khí lạnh.
Trời ạ! Quá khí phách! Đẹp trai tới mức làm người ta không cách nào nhìn thẳng được.
“Lạc Thần Hi, anh muốn đưa tôi đi đâu?” La Thiên Nhã bị anh thô bạo quăng vào trong xe, hét lớn.
“Rời khỏi chỗ này.
Lẽ nào em muốn tiếp tục ở đây để cho bọn họ vây xem, chụp ảnh?” Lạc Thần Hi thản nhiên nói.
Nhìn dòng người nhao nhao vây xem, La Thiên Nhã đỡ trán.
Thôi vậy, anh nói cũng đúng, cứ rời khỏi chỗ này trước đã.
“Tới ngã rẽ con đường phía trước là dùng được rồi.” Xe mới đi được một đoạn đã đến nhà Hoa Kỳ.
Lạc Thần Hi làm như không nghe thấy lời cô nói, cố ý chạy về hướng ngược lại.
“Này, anh đi đâu thế?” Cô hỏi, anh đột ngột thay đổi hướng đi, vòng một cái đi sang đường bên kia.
“Dù sao cũng không phải là về nhà Hoa Kỳ.” Lạc Thần Hi nhàn nhã nói.
“Anh!” La Thiên Nhã bực bội.
Người này chỉ biết dùng mỗi chiêu đó thôi à? “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” La Thiên Nhã lạnh lùng hỏi.
Có phải chỉ cần cô bày ra dáng vẻ lạnh lùng như băng là anh sẽ thổi bám dính lấy cô không? “Em đoán xem? Em từ chối lời cầu hôn của anh làm anh rất khó chịu.
Em bảo anh nên đưa em đi đâu thì thích hợp?” Lạc Thần Hi nửa đùa nửa thật hù dọa cô.
“Hừ, bị từ chối còn khoe ra.
Chắc là bị từ chối nhiều nên thành mặt dày, không thấy gì đặc biệt.” Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn cô: “Nếu không phải em đang đeo khẩu trang, anh thật sự muốn đánh cho em một cái.” La Thiên Nhã vội vàng che miệng mình lại: “Anh dám! Ai đánh phụ nữ đều là đồ khốn nạn!” “Không đánh phụ nữ thì là người lịch sự, người tốt? Giống Kha Tử Thích?” “Không có việc gì đừng nhắc tới anh ấy.” Lạc Thần Hi cười nhạt: “Giờ em đã có quan hệ mờ ám với anh ta, cần gì phải giữ kín nữa.” La Thiên Nhã phản bác: “Giờ anh đang có quan hệ mờ ám với tôi mới đúng.
Những gì muốn nói, tôi đã nói hết vào lần trước, vì sao anh còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi? Tại sao anh cứ như cái bóng, mãi lởn vởn trước mặt vậy?” “Thật sao? Sợ là cái xuất hiện trước mặt em không chỉ là cái bóng của anh mà còn là người trong lòng nữa.
Nếu anh quan trọng với em như vậy, em yêu anh như thế, sao em phải giả vờ?” La Thiên Nhã hừ lạnh: “Đúng là quá biết cách bôi son trát phấn vào mặt mình! Ai nhớ anh? Ai làm bộ làm tịch? Người đó phải là anh mới đúng! Chắc chắn là anh có chứng vọng tưởng, nếu không sao anh không phát hiện ra là cuộc sống bây giờ của tôi rất thoải mái? Anh tới quấy rầy cuộc sống của tôi làm gì nữa?“.
“Thoải mái? Nếu thoải mái, em rời khỏi biệt thự của Kha Tử Thích làm gì? Nơi đó phong cảnh đẹp đẽ, đông ấm hạ mát, còn có cả vườn rau hữu cơ cơ mà.
Hà cớ gì em phải chạy sang nhà Hoa Kỳ quấy rầy người ta.
Huống hồ, mười dặm xung quanh biệt thự của Kha Tử Thích không có phố xá sầm uất, em không phải gặp mấy người điên như vừa rồi.
Có thể nói, cuộc sống rất thoải mái.”
La Thiên Nhã trực tiếp giật khẩu trang xuống, phản bác: “Anh nói mà không biết ngại à? Nếu không có anh quấy rối, sao tôi phải dời khỏi đó để tránh đầu ngọn gió? Nếu không có anh đột ngột cầu hôn, sao tôi phải vì tránh né phóng viên mà rời ra ngoài?” Lạc Thần Hi cười: “Đúng thế, nếu không có anh quấy nhiễu lòng em, chắc là giờ em đã cùng Kha Tử Thích sinh con dưỡng cái.
Đáng tiếc, em lại yêu anh.” “Anh nói cái gì đấy? Tôi không còn yêu anh nữa rồi.” “Phụ nữ luôn thích khẩu thị tâm phi.
Miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.
Trước đây anh không tin, nhưng sau khi biết em, anh đã cảm nhận được rất sâu sắc.”