*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Em xem, miếng thịt bò này mà thêm vị chua vào nữa là không ăn được đâu.” “Anh là đồ không biết xấu hổ.
Bây giờ nhìn thế nào cũng thấy là em ăn giấm chua, hơn nữa bình giấm chua này không nhỏ đâu.”2 “Này, anh nói đủ chưa vậy? Nhanh lên, bụng tôi sắp đói tới mức xẹp vào rồi.” “Nhanh thôi.
Lời anh nói làm La Thiên Nhã đỏ mặt tới tận mang ta4i: “Đúng là một tên không biết xấu hổ.
Lạc Thần Hi đặt thành quả xuống trước mặt cô: “Em yêu, thế nào? Nhìn bên ngoài trông rất được đó.” La Thiên Nhã nhìn anh bằng ánh mắt xem thường, cầm dao nĩa trên tay chuẩn bị cắt thì bị Lạc Thần Hi cướp mất.
“Cái này đương nhiên phải để anh làm thay rồi.
Hôm nay em là nữ vương, anh sẽ để cho em hưởng thụ đãi ngộ của cấp bậc nữ vương.” Lạc Thần Hi nói, bắt đầu cắt từng miếng thịt bò vuông vức cho cô.
“Thế à? Anh săn sóc tôi như này, tài nữ họ Hậu của anh mà biết có hung hăng véo lỗ tai của anh không nhỉ?” Lạc Thần Hi liếc nhìn cô một cái rồi lại chuyên chú cắt thịt bò, khóe miệng nhếch lên một nụ cười làm người khác say mê: “Véo lỗ tai à? Chưa có người phụ nữ nào dám véo lỗ tai anh đâu, hay là em thử xem?” Anh đưa mắt lại gần, con người đẹp đẽ nhìn thẳng vào cô, trong mắt là ý cười dịu dàng.
La Thiên Nhã ngẩn người.
Cô nhớ trước đây mình cùng Lạc Thần Hi đã từng rất thân mật nhưng chưa hề làm động tác này.
Cô nghĩ tới hình ảnh người phụ nữ hung dữ véo lỗ tai chồng mình, hung tợn răn dạy con chồng mình thì răm rắp nghe theo.
Thật ra, đây cũng là một niềm hạnh phúc, không phải sao? “Hử?” Lạc Thần Hi thấy cô ngây người thì hừ một chữ xem như nhắc nhở.
La Thiên Nhã chậm rãi vươn tay ra, đưa tay tới bên tai anh thì dừng lại.
La Thiên Nhã, mày đang làm cái gì thế? Không được, mày tới đây là để cho anh ấy hết hi vọng chứ không phải cùng anh ấy bồi dưỡng xem hạnh phúc nhỏ của vợ chồng là như thế nào.
Cô thu tay về, nói: “Tôi không muốn.
Anh mau làm chuyện của mình đi, tôi đói bụng sắp chết rồi.” “Này, anh làm cái gì thế?” Giây tiếp theo, lỗ tai của mình bị anh véo, La Thiên Nhã hoảng sợ kêu lên.
“Em không véo anh, vậy để anh véo em.
Để xem sau này em có dám không nghe lời hay không.” “Buông tay! Mau buông tay ra!” La Thiên Nhã dùng sức đập vào tay anh.
Lạc Thần Hi cong môi, thả lỏng tay: “Thử với em xem có trò gì hay để chơi không, sau anh chơi với Sở Nhi.” “Anh dám!” La Thiên Nhã nói một câu không đầu không đuôi, cứ như đang đánh dấu chủ quyền của mình.
Lời vừa ra khỏi miệng, La Thiên Nhã ý thức được mình đã có suy nghĩ bá đạo không nên, Cô âm thầm lè lưỡi, trách bản thân nói sai.
Anh chơi véo lỗ tai với ai thì liên quan gì tới cô.
Cô không quản đâu.
Lạc Thần Hi thấy cô nói vậy, biểu cảm trên mặt càng thêm dịu dàng hơn.
Khóe miệng nhếch lên, mỉm cười đầy ngọt ngào.
“Anh không dám, mới là lạ.” Bỗng nhiên, Lạc Thần Hi nói.
La Thiên Nhã hừ lạnh, cúi đầu không nói lời nào, che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình.
“Được rồi.
Này, em ăn đi, quỷ chết đói.” Lạc Thần Hi đẩy miếng thịt được cắt vuông vức tới trước mặt cô, nói.
La Thiên Nhã nhìn phần rỗng tuếch trước mặt anh, hỏi: “Anh thì sao, không ăn à?” “Anh ăn, em đút cho anh.” “Anh! Không được, cái đĩa nhỏ này chỉ đủ cho mình tôi ăn thôi.” “Ai da, hóa ra người phụ nữ của anh là một cô gái thích ăn vặt.
Sao anh lại không biết nhỉ?” Lạc Thần Hi nhẹ nhàng nâng cằm La Thiên Nhã lên, cưng chiều nói.
La Thiên Nhã đẩy tay anh ra: “Cút ngay, đừng có táy máy tay chân.” “Quá khí phách! Cuối cùng cũng có một chút phong phạm giống anh rồi.
Thế này có phải giống lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó không?” La Thiên Nhã cho miếng thịt nhỏ vào trong miệng, vẫn không quên phản bác: “Ngài Lạc, thể anh là gà hay là chó?” “Anh là chồng em.
Mau, đút cho anh một miếng.” Lạc Thần Hi há miệng kêu lên.
“Chồng? Đúng là không biết xấu hổ, tôi không muốn đút cho anh.” “Vậy anh trực tiếp ăn em luôn.” Lạc Thần Hi uy hiếp bằng vẻ mặt xấu xa.
La Thiên Nhã lườm anh một cái.
Lưu manh cộng thêm vô lại, cô lúc nào cũng chịu thua.
Không sợ tiểu nhân, chỉ sợ lưu manh.
Cổ cắm một miếng thịt, đưa tới bên miệng anh.
Lạc Thần Hi nhai vài lần, liên tục gật đầu: “Rất ngon.
Cô gái, em cảm thấy thế nào?” “Mèo khen mèo dài đuôi.” Cô thấp giọng nói nhưng khóe miệng không tự chủ được mà nở nụ cười ngọt ngào.
Tim cô đang nhảy nhót loạn xạ vì động tác vừa rồi.
“Người đàn ông của em chưa từng làm đồ ăn cho ai ăn đâu, chỉ có em mới được thưởng thức thôi đấy.
Em có cảm động không?” “Thế mới nói anh không xứng làm cha.
Ngay cả hai bảo bối nhỏ còn chưa được ăn đồ ăn do anh nấu, anh không biết ngại mà nói ra được sao?”
“Chắc là hai bảo bối còn muốn ăn đồ em nấu hơn là anh.” Lạc Thần Hi mỉm cười nhìn cô.
Sắc mặt Là Thiên Nhã cứng đờ.
Cô biết trong lời anh nói có ẩn ý.
Cô thả dĩa trong tay xuống, đột nhiên không thấy đói bụng nữa.
Lạc Thần Hi cầm dĩa lên, đút cho cô: “Nào, ăn nhiều một chút, mới nãy không phải em như chết đói sao?”
“Tôi không ăn.” “Đúng là phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.” Lạc Thần Hi than thở.
La Thiên Nhã cúi đầu, không nói gì.
“Em nhớ hai bảo bối nhỏ lắm đúng không? Hay là, chúng ta trở về thăm chúng đi.” “Không!” “Tại sao? Chúng là con em, là con trai bảo bối.” La Thiên Nhã nhìn anh, vành mắt đỏ lên.
Đương nhiên là cô muốn thấy hai bảo bối nhưng cô sợ mình sẽ cho chúng hi vọng rồi lại làm chúng thất vọng.
Nếu thế thì thà cô không cho hai bảo bối nhỏ chút hi vọng này.
“Tôi không trở về cùng anh đâu.” La Thiên Nhã đứng lên muốn rời khỏi đây.
Lạc Thần Hi vội vàng đi tới ôm lấy cô từ phía sau.
“Anh buông ra.” La Thiên Nhã lạnh lùng nói.
“Được rồi, đừng tức giận nữa.
Em không thích nói chuyện này thì chúng ta không nói nữa.
Em không muốn quay về thì chúng ta không quay về.” Từ nay về sau không còn là chúng ta nữa, chỉ có anh hoặc em.
“Nào, ngồi xuống đây.” Lạc Thần Hi đỡ cô ngồi xuống ghế sofa.
Anh ôm cô, ngửi được mùi hương trên tóc và cả hương thơm thuộc về riêng cô.
“Thiên Nhã, hôm nay hãy để anh làm một chuyện mà trước nay anh chưa từng làm, được không?” “Chuyện gì?” “Tới đây.” “Này, anh dẫn tôi tới phòng tắm làm gì?” La Thiên Nhã muốn thoát khỏi tay anh.
Lạc Thần Hi cười xấu xa: “Em đoán xem? Tới phòng tắm còn có thể làm gì nữa.” Khuôn mặt La Thiên Nhã đỏ lên, hoàn toàn bị nụ cười tà ác của Lạc Thần Hi đánh bại: “Đồ sói háo sắc! Thả tôi ra ngoài!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lạc Thần Hi đóng cửa mất rồi.
“Nghe lời, em qua bên kia nằm đi.” Anh bảo Thiên Nhã nằm xuống chỗ giường chuyên dùng để gội đầu trong phòng tắm.
“Tôi không đi, tôi không đi nữa.” La Thiên Nhã phản kháng, Lạc Thần Hi bất đắc dĩ phải bế cô lên, đặt trên giường dùng để gội đầu.
Nhìn những động tác tiếp theo của anh, cô mới biết là anh muốn gội đầu cho mình.
“Phối hợp một chút được không? Phu nhân, em nằm cao lên một tí, em thế này anh không gội cho em được.” Lạc Thần Hi cầm vòi hoa sen lên, nhắc nhở La Thiên Nhã.
La Thiên Nhã “A” một cái khôi phục tinh thần khi được anh gọi, sau đó ngoan ngoãn nằm cao hơn một chút, đưa đầu tới gần anh.
“Haiz, có phải anh đã học rồi không? Không thì sao lại có thể xoa bóp thoải mái được như này.
Chắc chắn là trước đây anh đã từng gội đầu cho rất nhiều phụ nữ.
Nói thật đi, có phải anh hay dùng chiêu này để đi tán gái không?” “A...” La Thiên Nhã vừa dứt lời lập tức bị anh trả thù.
Anh chuyển hướng vòi hoa sen một cái, nước phun hết lên trên mặt cô.
La Thiên Nhã vội vàng che mặt lại: “Cái tên biến thái này, anh phun lên mặt tôi làm gì?” “Đây là hình phạt dành cho việc em ăn nói lung tung.
Lạc Thần Hi anh cần đi tán gái sao? Đều là phụ nữ tới của anh tất.” Lạc Thần Hi rất biết cách tô son trát phấn lên mặt mình.
“Ha ha ha, thật không? Thế bây giờ anh đang làm gì thế?” La Thiên Nhã miệng lưỡi bén nhọn phản bác.
“Em là người phụ nữ của anh.” Lạc Thần Hi xoa xoa khuôn mặt tròn của cô, giọng nói vừa bá đạo vừa cưng chiều.
La Thiên Nhã sờ khuôn mặt mình, nói: “Anh đúng là đồ không biết xấu hổ.
Luôn miệng nói tôi là người của anh nhưng tôi đâu có thừa nhận.” “Yên tâm đi, lúc nữa anh sẽ dùng hành động nói cho em biết cái gì gọi là không thể không thừa nhận.” Lạc Thần Hi gằn từng chữ.
La Thiên Nhã biết mình nói sai, vội vàng ngậm miệng lại.
Cô nhắm hai mắt, kỹ thuật xoa bóp của Lạc Thần Hi đúng là không phải chỉ để trưng cho đẹp.
“Thoải mái không?” “Ừm, tôi rất nghi ngờ trước kia anh là người chuyên gội đầu.” “Đây là lần đầu tiên anh làm.” “Lại là lần đầu tiên.
Lạc Thần Hi, rốt cuộc anh có bao nhiêu cái lần đầu tiên?” “Cái này hả? Khai quật hết ở trên người em.” “Tôi không có hứng thú.” La Thiên Nhã thì thào nói.
Không biết vì sao, trong lòng cô lại đau xót.
Bây giờ cô đang làm gì thế? Lấy cái danh là muốn cho anh hết hi vọng nhưng sao cô lại cứ ôm tư tâm, muốn trộm có một khoảng thời gian tốt đẹp với anh? La Thiên Nhã, mày quá vô dụng, dễ dàng chìm đắm vào trong thế giới của anh ấy, không muốn tỉnh lại.
Cảm giác có người đang giúp mình lau tóc, La Thiên Nhã mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa trong phòng.
“A, tôi ngủ thiếp đi mất rồi.” La Thiên Nhã ngáp một cái, nói.
“Đúng thế, em lại ngủ thiếp đi.
Thiên Nhã, bây giờ có phải em thừa dịp anh không ở cạnh mà buổi tối vụng trộm đi làm gì đó không? Vậy mới có thể nuôi thành thói quen mặc kệ ở đâu, có an toàn hay không vẫn ngủ được.” Lạc Thần Hi cầm máy sấy tóc, bật mức nhẹ nhất rồi sấy khô mái tóc ướt đẫm của cô.
Thấy anh châm chọc, lúc này La Thiên Nhã mới phát hiện ra mình gối đầu trên đùi anh, định đứng lên: “Tôi tự làm được.” Lạc Thần Hi đè tay cô lại, thấp giọng ra lệnh: “Đừng nhúc nhích.” La Thiên Nhã nhìn anh.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, đường nét và ngũ quan trên khuôn mặt anh trông nhu hòa hơn bình thường rất nhiều.
Có vài giọt nước dính trên gò má anh, kiểu tóc rối loạn không có trật tự càng làm tăng thêm vẻ đẹp tự nhiên, bình dị mà gần gũi.