Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 42: Tán tỉnh trong văn phòng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang ở đâu? Rốt cuộc đang ở đâu! Vì sao tìm thế nào cũng không ra?

Thiến Nhã rọi đèn pin lần mò trong bóng tối tìm khắp công ty, nhưng ngay cả cái bóng của dây chuyền cũng không thấy đâu. Cô càng tìm càng sốt ruột, càng sốt ruột thì trong lòng càng khó chịu, càng ấm ức, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, lại bắt đầu tự trách bản thân mình hồ đồ. Hồ đồ vì cứ lên nhầm giường của anh ta, hồ đồ vì cứ bị anh ta ức hiếp, hồ đồ vì nảy sinh cảm giác khó hiểu với anh ta, còn hồ đồ hơn nữa, ngay cả món quà sinh nhật mà Kha Tử Thích toàn tâm toàn ý muốn tặng cho cô cũng làm mất, sao cô lại vô dụng2thế này?

“Hóa ra nội gián mà gần đây công ty đang điều tra chính là cổ.” Người lên tiếng đột nhiên rọi một tia sáng mạnh qua đây, theo đó toàn bộ ánh đèn sáng lên, làm Thiên Nhã đang ngồi ủ rũ trên sàn giật mình. Thiên Nhã dụi dụi đôi mắt hơi nóng lên, lúc nhìn rõ người đó là ai, cô hừ lạnh một tiếng: “Đúng, tôi là nội gián, sa thải tôi đi.” Cô đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu rồi, chỉ vì tên độc ác này dùng Kha Tử Thích để uy hiếp cô mà thôi. “Ô? Vậy cô không sợ ngồi tù sao?” Lạc Thần Hi ngồi xổm xuống, nhìn cô đỏ hoe mắt như con thỏ nhỏ. “Ngồi tù thì ngồi tù, dù sao vẫn tốt hơn ở8đây.” Cô nói mà nội tâm ấm ức, cắn răng để kìm nén tâm trạng buồn bực trong lòng.

“Nơi này làm người ta phản cảm đến thế à? Vậy tại sao cô lại quay về?” Anh sát lại gần cô, nhìn chằm chằm cô, hỏi. “Tôi... tôi tìm đồ.” Thiên Nhã nắm nắm đấm nhỏ nhắn, cảm nhận được hơi thở bức người từ anh, nhịp tim đập nhanh khiến cô bất giác cúi đầu xuống, né tránh ánh nhìn tập trung của anh. “Đồ nào?” Lạc Thần Hi gặng hỏi. Cô mím môi, không thích giọng điệu chất vấn của anh: “Hình như tôi không cần thiết phải nói rõ với anh?”

“Là cái này sao?” Anh giơ nắm tay, mở ra trước mặt cô, sợi dây chuyền kia đang nằm yên trong lòng bàn tay của6anh. “Sao lại ở chỗ của anh?” Vẻ mặt Thiên Nhã ngờ vực.

“Nhặt.” Anh nghịch sợi dây chuyền, không cho là đúng đáp.

“Trả cho tôi!” Thiên Nhã xòe lòng bàn tay ra và nói. “Điều này thì không được, dây chuyền số lượng có hạn này toàn thành phố chỉ có hai sợi, nếu tôi vứt sợi này đi, vậy sợi tôi mua kia chẳng phải độc nhất vô nhị rồi sao?” Lạc Thần Hi vừa “cân nhắc” vừa nói. Thiên Nhã đã bắt đầu sốt ruột, vươn tay muốn giành lấy, nhưng anh chợt né người, Thiên Nhã hung hăng trừng anh một cái, lại muốn lao đến giành, anh lại né, Thiên Nhã đang nhảy bổ vào không khí, sau khi trọng tâm không vững thì vừa vặn bổ nhào lên người của anh. Cảnh3tượng quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cảm giác quen thuộc. “Còn không thừa nhận diễn giả làm thật với tôi? Nhưng mà kỹ thuật lao vào rồi ngã của cô cũng quá cao rồi.” Lạc Thần Hi bị cô đè trên sàn, hai tay ôm chặt chiếc eo mảnh của cô, vẻ mặt mang theo sự thú vị, nói.

Thiên Nhã đỏ mặt, xót xa ân hận đến mức muốn từ chỗ này nhảy xuống cho xong: “Anh còn không buông tay! Cẩn thận người phụ nữ quan trọng nhất đời anh tìm lên đây, lột da của anh!” “Ồ, còn ghen đây này? Thế nào? Có muốn anh bù đắp cho em một chút không?” Lạc Thần Hi nói một cách xấu xa. Thiên Nhã nổi giận rồi, dùng cả tay cả chân để thoát khỏi5bàn tay quỷ dữ của anh: “Anh đừng nói nhảm! Buông tôi ra! Trả dây chuyền cho tôi!” Cô chẳng biết làm sao khi Lạc Thần Hi không chịu thả tay, ôm khư khư cô: “Nếu làm trong văn phòng chắc là rất mùi mẫn nhỉ?“.

Thiên Nhã nghe được lời này gương mặt phút chốc bùng nổ, nắm đấm nhỏ nhắn liều mạng đâm vào ngực của anh: “Đồ háo sắc! Anh buông tôi ra! Tôi không như anh bỉ ổi đến thế!”

Lần này cuối cùng Lạc Thần Hi đã ôm đủ rồi, Thiên Nhã mới được giải thoát. Anh đứng dậy khỏi mặt đất, phủi phủi lòng bàn tay: “Được rồi, tối nay cứ chơi đến đây thôi, phải về nhà ở cạnh người phụ nữ quan trọng” nhất đời tôi.”

Thiên Nhã nghẹn lời: “Anh...”

Lạc Thần Hi đắc ý hỏi: “Không nỡ rời xa tôi sao?” “Đừng tự phụ! Trả dây chuyền cho tôi!” La Thiên Nhã nổi giận đùng đùng hét lên. “Muốn ư? Được thôi, cô đến giành đi.” Lạc Thần Hi vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Thiên Nhã nhìn anh gây sự với cô như một đứa trẻ, hổn hển đuổi theo.

“Này! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Trả tôi được không?” Trong một công viên cạnh cao ốc tập đoàn Lạc Thần, La Thiên Nhã đuổi đến thở gấp, giọng điệu mang theo sự khẩn cầu, thật sự đã bại dưới anh. “Thật sự quý trọng nó đến vậy à?” Lạc Thần Hi cầm dây chuyền trong tay, giọng điệu mang vẻ khiêu khích. Thiên Nhã nhìn anh, hình ảnh ôm hôn đẹp đẽ của anh và Hạ Vân Cẩm lại không mời mà đến, liên tục xuất hiện trong đầu cô lần này đến lần khác.

Cô nắm nắm đấm, đáp: “Đúng, rất quan trọng! Thật sự rất quan trọng!”

“Bởi vì người đã tặng nó cho cô ư?” Nhìn ánh mắt kiên quyết của cô, giọng điệu của anh chợt trở nên lạnh lẽo một cách rõ ràng.

“Không sai! Vì nó là Tử Thích tặng, nên nó quan trọng như Tử Thích.”

Lạc Thần Hi cười lạnh: “Cô có thích anh ta không?” Cô có thích Kha Tử Thích không? Câu trả lời là chắc chắn - cô thích anh, thích người thân của mình, thích anh trai của mình: “Tôi thích.” “Vậy cô yêu anh ta không?” Anh như một chúa tể” có thể biết rõ mọi thứ, hỏi một cách thúc bách và lấn lướt.

(*) Người chủ thể có năng lực chi phối, cai quản sự vật.

Thiên Nhã bị anh hỏi đến mức ngây người, lúc này cô trở nên do dự, cô yêu Kha Tử Thích không? Cô yêu không?

Sự đối tốt trước sau như một mà Kha Tử Thích dành cho cô, tình cảm dịu dàng như nước của anh, sự tâm lý của anh, sự cho đi lặng lẽ của anh, nét mặt sầu muộn rõ ràng là buồn bã nhưng lại một mình chịu đựng của anh... “Sinh nhật vui vẻ, người phụ nữ quan trọng nhất đời anh.” Câu nói này không ngừng vọng lại trong đầu của cô. “Đúng, tôi yêu anh ấy.” Cổ nhìn thẳng vào anh, nói ra một câu mà ngay cả bản thân cũng không tin, nếu như ông trời thật sự có mắt, chắc là sẽ trừng phạt cô, bởi vì cô đã nói lời dối lòng.

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô, siết chặt hai nắm đấm. Sợi dây chuyền cứa vào lòng bàn tay làm anh đau, đau tới tim, ánh mắt từ từ trở nên lãnh khốc, lạnh đến có thể đóng băng, anh duỗi tay ra tạo thành một đường parabol đẹp đẽ, dây chuyền trong tay bị ném ra ngoài: “Trả cô đấy, vừa lòng chưa?” Ánh mắt mang vẻ châm biếm, anh quay người rời đi. Thiên Nhã nhìn bãi cỏ tối đen trước mặt, giận đến giậm chân. “Đừng tưởng làm vậy tôi sẽ không tìm được! Tôi nhất định có thể tìm được! Vô lại!” Thiên Nhã ở phía sau hét lớn. Lạc Thần Hi dừng bước, mắt nổi lửa giận, cắn môi, bỏ đi không hề quay đầu lại. Trời bắt đầu rơi những hạt mưa lạnh lẽo, Thiên Nhã loay hoay tìm kiếm trong bãi cỏ, lục lọi mỗi một bụi cỏ, nhưng làm thế nào cũng không thấy sợi dây chuyền đó.

Ngay cả ông trời cũng muốn ức hiếp cô đúng không? Vì sao lần nào cô bị Lạc Thần Hi chơi khăm trời cũng mưa? Còn có gió rét thấu xương như này nữa?

Thiên Nhã ngồi ủ rũ tiếp tục tìm trên bãi cỏ, mưa khiến toàn thân cô ướt sũng, lúc này tóc tai cô bù xù như một kẻ điên, liều mạng tìm kiếm, liều mạng lục lọi qua lại trên bãi cỏ.

Mãi đến khuya.

Anh giương ô, lạnh lùng che chắn mọi mưa lạnh và gió rét cho cô. Đấu tranh trong lòng không cho phép bản thân quay về, lý trí bị sự kích động kia đẩy lùi, tay chân không nghe lời mà trở về, nhìn thấy cô vẫn đang liều mạng để tìm sợi dây “quan trọng” kia của cô, anh thật sự muốn điên lên. “Anh về đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh.” Thiên Nhã vẫn đang cố chấp tìm kiếm, thấy anh đứng đó mặt không biểu cảm, cô giận dỗi hỏi. “Muốn xem thử cô tìm thấy chưa? Tình yêu của cô.” Anh ngồi xổm xuống, mâu thuẫn trong lòng làm nét mặt lúc này của anh trở nên kỳ lạ.

Trên mặt của Thiên Nhã toàn là nước, ngay cả bản thân cô cũng không phân biệt rõ là nước mưa hay nước mắt, nó mằn mặn, lại rất chua chát, đây chính là cái giá khi cô có cảm giác khó hiểu với anh sao? Nếu đúng như vậy, thế thì sau tối hôm nay, cứ để loại cảm giác này biến mất hoàn toàn đi, rời xa trái tim của cô, thế giới của cô, một cách triệt để.

Thiên Nhã không quan tâm anh, tiếp tục bò trên mặt đất tìm kiếm, mái tóc đẹp bị dính bùn đất, còn quần áo bẩn không tả nổi.

Lạc Thần Hi nhìn cô như bức tượng vũ nhân bằng đất, lửa giận kìm nén trong lòng càng bùng lên dữ dội hơn. Khoé mắt liếc thấy một vật liên tục phát sáng ở không xa, anh không thể không khâm phục sự ngu xuẩn của người phụ nữ này, bước qua đó, nhặt sợi dây chuyền kia lên, tuy anh cực kỳ muốn vứt nó đi một lần nữa, vứt đi thật xa, để cô mãi mãi không tìm thấy, nhưng mà, anh đã không làm như thế.

Lần đầu tiên, anh lại có thể kìm lại sự ngang ngược của mình, anh bình thường hô mưa gọi gió, vậy mà không nỡ nhẫn tâm với cô, nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác của cô, anh lại không biết nên làm sao cho tốt.

Thiên Nhã nhìn thấy sợi dây chuyền trong tay anh, lặng lẽ bước đến, lấy khỏi tay anh, nói từng từ từng tiếng: “Đã nhìn thấy chưa? Tôi tìm được rồi, tình yêu của tôi.”

Nói xong cô liền quay đầu rời đi, nước mắt cuối cùng không chịu an phận mà tuôn như mưa, đủ loại cảm giác chua chát tích tụ trong lòng của cô, gần như sắp đè bẹp cô.

Để trái tim của mày cách anh ta thật xa đi, La Thiên Nhã, cũng giống như tránh thật xa chất độc vậy.

Cha ơi là cha, phương thức thể hiện tình yêu của cha cũng quá kém rồi chăng. Cha còn như thế Thiên Nhã chỉ ngày càng rời xa cha mà thôi.

Trong quán cà phê, hai cậu bé ngồi đối diện nhau, cảm giác như đang soi gương vậy.

Lạc Lăng chống cằm ngẩn ra nhìn La Tiểu Bảo đang tao nhã thưởng thức cà phê. La Tiểu Bảo đặt cà phê xuống chậm rãi ăn một miếng điểm tâm kiểu Pháp, rồi chuyển cho Lạc Lăng, nói: “Lăng Lăng em cũng ăn thử đi, món điểm tâm mới ra lò của quán cà phê mình đấy.” Lạc Lăng đón lấy, cắn một miếng: “Rất ngon, mùi vị rất đặc biệt.” Dứt lời cậu nhìn lướt cách bài trí xung quanh của quán cà phê, nói: “Phong cách nơi này cũng không tồi.”

Gần đây hai cậu bé đã hùn vốn mở quán cà phê này, đây đương nhiên cũng trở thành nơi gặp mặt và bàn bạc chiến lược của các cậu bé.

“Không ngờ người ta dùng trăm phương ngàn kế để cho biết sinh nhật của ma mi, tưởng tượng đẹp đẽ của bọn mình lại bị chính tay cha phá hỏng.” Thật là người tính không bằng cha tính. “Đây cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.” Lạc Lăng trầm tư, ánh mắt trở nên giảo hoạt, nói. “Đúng, hận và yêu, đây là một quá trình. Hiện tại Thiên Nhã cực kỳ hận cha, mà càng hận, thì càng chứng minh sự tồn tại của tình yêu.

“Hạ Vân Cẩm, người phụ nữ đó còn mơ mộng hão huyền, tưởng rằng cha đã hồi tâm chuyển ý.” Nhắc đến Hạ Vân Cẩm, Lạc Lăng hận đến ngứa răng. “Cứ để cô ta mơ mộng hão huyền thêm một thời gian đi, tương lai không lâu mộng đẹp của cô ta ngay cả mảnh vụn cũng không tìm thấy.” La Tiểu Bảo lấy cà phê thay rượu, muốn cạn ly với Lạc Lăng. Lạc Lăng cầm ly cà phê lên, hai bạn nhỏ sáu tuổi cùng nở nụ cười sâu xa khó đoán.

Mộng đẹp của Hạ Vân Cẩm quả thật đã tan nát, hơn nữa ngay cả mảnh vụn cũng không tìm thấy.

Dự án mà cô ta dốc hết tất cả để đầu tư thất bại liên tiếp chỉ trong một tuần, phải bán sạch cổ phiếu, giá trị tài sản giảm một cách nghiêm trọng, ngay cả công ty cổ phần mà cô ta hùn vốn để mở cũng chẳng hiểu vì sao lại bị tố cáo, có nguy cơ mất uy tín trầm trọng và gặp vấn đề quay vòng vốn. Cô ta ôm cả đống nợ, chỉ còn cách đem hết tiền tích góp ra để bù vào mới có thể thoát thân, dưới tình hình như vậy, “con trai ngoan” của cô ta đương nhiên không thể sống yên ổn.

“Lạc Lăng! Con đứng lại cho mẹ! Hôm nay mẹ nhất định phải lột da con bằng được!” Hạ Vân Cẩm nổi trận lôi đình như phát điên bắt lấy Lạc Lăng, ngay cả những người giúp việc bên cạnh liều mạng kéo lại cũng không ngăn nổi cơn phẫn nộ của cô ta. Lạc Lăng cắn răng, không thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của cô ta, nào, cứ để trận mưa gió này nổi lên kịch liệt hơn đi, đánh cậu càng thảm càng tốt, khổ nhục kể cùng chân thật thì càng có hiệu quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.