Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 48: Chuyện của sáu năm trước



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, không nhịn được cong khoé môi: “Nấu cháo cho tôi đi.”

“À.” Thiên Nhã nghe lời chạy đến nhà bếp nấu cháo. Anh chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của cô đang bận rộn trong bếp, cơn giận vẫn chưa vơi của tối hôm đó đột nhiên bị đợt gió ấm áp này thổi bay đi.

Nhìn anh ăn món cháo mình nấu một cách ngon lành, Thiên Nhã chống cằm, lại nhìn đến si mê ngây người.

“Dáng vẻ ăn cháo của tôi có phải cực kỳ đẹp trai không?” Lạc Thần Hi phát hiện ánh mắt của cô, trêu đùa. Thiên Nhã biết mình sơ ý, đỏ mặt đáp: “Tự phụ.” “Tự phụ sao? Tiếc rằng có người thích ngắm.” Lạc Thần Hi tự cao tự đại than thở, “Ai thích ngắm anh chứ! Đừng nằm2mơ nữa.” Thiên Nhã bĩu môi phủ nhận. “Cố đấy, cô mải nhìn trộm tôi làm gì? Khai thật đi, có phải...” Anh liếc mắt xấu xa. “Không phải! Anh nghĩ nhiều rồi! Ăn cháo đi!” Thiên Nhã bị anh trêu đến đỏ mặt nóng tại một cách dễ dàng. “Còn nữa, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.” Thiên Nhã bỗng nhớ ra chuyện chính. Nghe câu nhắc nhở này, sắc mặt của Lạc Thần Hi chợt trầm xuống, ánh mắt trở nên u ám: “Không đi.”

“Tại sao chứ?” Thiên Nhã nghi hoặc hỏi, vấn đề của anh hình như không phải bác sĩ gia tộc kê thuốc là có thể giải quyết. “Không liên quan đến cô.” Anh lạnh lùng nói. Thiên Nhã bị anh chọc tức chết mất, người này sao mà cố chấp thể? “Đúng, không liên quan đến tôi! Nhưng8vừa nãy nếu không có tôi thì không biết anh đã làm sao rồi!” Anh đưa mắt nhìn có, nét mặt đáng sợ: “Cố lo chuyện của mình cho tốt đi, con dâu tốt nhà người ta.” Thiên Nhã sững người, mới nhớ ra chuyện ăn cơm với ông Kha và bà Kha vào tối đó, vừa tức giận vừa buồn phiền: “Được, tôi mặc kệ anh, dù sao anh cũng không phải là gì của tôi, tôi dựa vào cái gì quan tâm anh chứ.” “Đúng, con dâu tốt nhà người ta, lấy lòng chồng còn chưa kịp kia mà.” Giọng điệu anh chua xót. “Anh!” Thiên Nhã nghẹn lời, nhìn anh lại trở về dáng vẻ hời hợt, thật là lòng tốt không được báo đáp, thế nên trong lòng cô lại khó chịu và ấm ức một đợt, cắn răng đóng sầm cửa ra ngoài.9Lạc Thần Hi nghe tiếng cửa đóng sầm, cười lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt bát cháo trắng. Âm thanh cực lớn vang lên do vật cứng và vào nhau, mảnh vỡ của xe, hiện trường đầy máu tươi, hơi ẩm khi cha mẹ ôm chặt anh vào lòng, cùng với cơ thể lạnh lẽo trên bàn phẫu thuật... Mọi ám ảnh và sợ hãi giấu trong đáy lòng anh nhiều năm nay đồng loạt hiện lên.

Đôi mắt phút chốc phủ một tầng lạnh giá, anh hung tợn ném bát xuống sàn, nắm chặt nắm đấm, đập mạnh lên bàn ăn, khiến máu tươi tuôn ra trên mu bàn tay.

“Tôi nhớ ra rồi.” Lạc Thần Hi ngồi trên sofa của văn phòng Chủ tịch, sắc mặt lạnh như sương giá. Đôi mắt Hạ Nhất Y thoáng đổi sắc thái: “Chủ tịch đã nhớ ra điều gì?”

“Chuyện của2năm đó.” Anh lạnh lùng nhìn bức tranh nghệ thuật treo trên tường, trong giọng điệu mang theo sự đau đớn khắc cốt ghi tâm. Hạ Nhật Y nhíu mày: “Chủ tịch...” “Tên kia bây giờ như thế nào?” Anh chuyển ánh mắt lên người của cô ta, bỗng hỏi.

Sau cái giật mình, Hạ Nhất Y thầm thở phào: “Hắn mắc món nợ lớn, đã trốn sang nước ngoài, cả đời này cũng đừng mong về nước.”

Anh cười lạnh: “Vậy thì tốt, tóm hắn cho tôi, tôi muốn bắt hắn ngay cả tư cách để sống cũng không có.” Hạ Nhật Y nhìn ánh mắt lãnh khốc của anh, cúi đầu cắn rằng: “Chủ tịch còn nhớ ra gì khác không ạ?” Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi: “Còn có việc gì mà tôi nên nhớ ra?” Hạ Nhất Y che2đậy sự bất an trong lòng, đáp: “Không, tôi hi vọng ngài mãi mãi đừng nhớ đến chuyện đau khổ như thế.” Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Nhớ kỹ, cũng không hẳn là một chuyện xấu.” Sáu năm nay anh mất đi ký ức đau thương kia, sống như người không có một phần ký ức quan trọng, cũng quá được lợi cho tên đó rồi.

Hạ Nhật Y khẽ thở dài, lui ra ngoài.

Thiên Nhã tập trung gõ văn kiện, trước sự thờ ơ coi cô như không khí của Lạc Thần Hi mấy ngày qua, cô vừa thở phào vừa thoảng cảm thấy trong lòng không thoải mái. “Rõ ràng có bệnh, lại không chịu đi khám, hay cho một tên giấu bệnh sợ thầy.” Trong văn phòng Chủ tịch, sau khi đặt cà phê xuống, La Thiên Nhã không nhịn được nhỏ giọng càu nhàu. Tuy cô nói lí nhí, nhưng rõ ràng Lạc Thần Hi vẫn nghe thấy, anh đặt bút trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô: “Muốn làm một cấp dưới tận tụy, việc đầu tiên cần làm nên là gì?” Thiên Nhã đối mặt với câu hỏi đột ngột này, lại dễ dàng nghĩ đến câu trả lời tiêu chuẩn: “Đừng quá lo chuyện bao đẳng, đặc biệt là của cấp trên, đúng không?” Anh giương khóe môi, như cười như không: “Chỉ số thông minh của cô bắt đầu thoát khỏi số âm rồi, xem ra phụ nữ đang yêu cuồng nhiệt không nhất định đều sẽ choáng váng đầu óc.” La Thiên Nhã đã sớm quen nghe anh châm chọc rồi, dù vậy cô vẫn không nhịn được cãi lại: “Nhưng mà tôi thấy anh đã hết phương cứu chữa rồi đấy, miệng toàn nói linh tinh.” Một giây sau, trước khi Lạc Thần Hi còn chưa kịp dùng ánh mắt lạnh lẽo lia chết cô, Thiên Nhã đã rời khỏi văn phòng Chủ tịch như bỏ trốn. Lạc Thần Hi nhìn bóng lưng bỏ chạy của cô, nghiêng đầu trầm tư. “Chủ tịch còn nhớ ra gì khác không ạ?” Lời của Hạ Nhất Y đang vang vọng. Đúng, dường như anh còn nên nhớ gì đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.

Tại chỗ ở lâu đời oai nghiêm tráng lệ của nhà họ Lạc. Cụ Lạc nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế bành cổ điển, hút xì gà với vẻ suy tư. Đôi mắt chim ưng sắc bén của cụ tỏa ra sự tinh nhạy, híp mắt liếc nhìn Lạc Thần Hi ngồi trên sofa đối diện. Nhìn đứa cháu hậu sinh khả úy này của mình, trong mắt cụ hiển nhiên không có quá nhiều tán thưởng và cưng chiều, cũng như tất cả những người làm kinh doanh, sự lạnh nhạt đã ăn sâu vào máu của cụ. “Gần đây có rất nhiều tin tức liên quan đến cháu.” Giọng nói trầm ổn của cụ không mang theo bất kỳ hỷ nộ ái lạc nào, đây chính là cách mở đầu cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu ngày thường. “Ô? Vậy sao, không ngờ ông cũng rất quan tâm đến tin tức về cháu.” Lạc Thần Hi khoanh tay khoan khoái dưa lên sofa, với tính cách bằng giá của cụ, anh không hề dành quá nhiều tình cảm.

“Tuy xương cốt già cỗi này của ông không hữu dụng nữa, nhưng tại vẫn cực kỳ thính.” Cụ hít mạnh một hơi xì gà, vẻ mặt sâu hiểm khó dò. Lạc Thần Hi như cười như không: “Vậy chắc ông đã nghe nói, chuyện cháu muốn ly hôn.” Mặc dù anh hoàn toàn không có ý định trưng cầu ý kiến của lão già này, nhưng trước đây chuyện hôn sự của anh và Hạ Vân Cẩm, là ông ta ra sức ủng hộ, dù sao cũng nên thông báo một chút.

“Chuyện ly hôn, cháu làm chủ đi.” Cụ Lạc nói vô cùng chậm rãi.

Lạc Thần Hi cười lạnh: “Ông không phản đối ư?” Việc lão già này không phản đối nằm trong dự đoán của anh, mấy năm gần đây thể lực chính trị của gia tộc Hạ Thị cực kỳ suy giảm, hiện tại công ty của ông Hạ còn cần anh tài trợ mới miễn cưỡng hoạt động được. Cổ phần của Tập đoàn Lạc Thần mà ông Hạ giữ trong tay đã bán ra một phần, tuy vẫn là cổ đông, nhưng muốn khôi phục địa vị hiển hách như trước kia, e rằng là mộng tưởng hão huyền. Thử hỏi với tình hình như vậy, ông ta còn tiếp tục duy trì địa vị nữ chủ nhân nhà họ Lạc của Hạ Vân Cẩm sao?

“Về nữ chủ nhân mới của Tập đoàn Lạc Thần, ông đã chọn được người, ông sẽ sắp xếp thời gian ổn thỏa, gặp mặt ông bà thông gia tương lai của chúng ta.” Cụ Lạc như đang tuyên bố một nhiệm vụ mà Lạc Thần Hi cần phải thực thi. Trong mắt anh bỗng toát sự lạnh lẽo: “Ông đã quên rồi? Hiện giờ người có tiếng nói tại Tập đoàn Lạc Thần, là cháu, không phải ông.”

“Cháu cũng đừng quên, các bác trai và chủ của cháu, từng người một đều suy nghĩ làm cách nào để đánh chim cháu bất kể ngày đêm, làm cách nào để cháu vĩnh viễn không trở mình nổi, làm cách nào mới có thể giành Lạc Thần khỏi tay cháu! Hiểu thời thể mới là người giỏi, lẽ nào cháu còn không rõ đạo lý này?” Cụ Lạc cất cao giọng, nói bằng ngữ điệu cảnh cáo. Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Lẽ nào những suy nghĩ hão huyền kia của họ, ông không có dù chỉ một chút?” Nhiệt độ hoàn toàn trút khỏi máu huyết bởi lời nói của lão già, những lời này không nghi ngờ gì đã nhắc nhở anh, thân làm lãnh đạo cao nhất của Tập đoàn Lạc Thần, là một chuyện bị ai đến nhường nào, nhưng anh đã quen rồi, cũng sớm biết đạo lý cá lớn nuốt cá bé.

Cụ Lạc nhìn anh bằng một loại ánh mắt đáng sợ, chợt cười lạnh, còn rét thấu tâm can hơn cả mùa đông: “Ranh con, đừng giở trò gì cho ông, cháu muốn ly hôn với Hạ Vân Cẩm, được, nhưng cần phải đáp ứng yêu cầu của ông, bằng không thì đừng hòng.”

Cụ bỏ lại câu này với vẻ tàn bạo, đứng dậy chống gậy bước về phía tầng hai, phong thái như một vị vua. Lạc Thần Hi siết nắm đấm, cười lạnh, sau đó rời đi. ông ta cho rằng anh vẫn là một Lạc Thần Hi thiếu niên cần đến sự nâng đỡ của ông ta mới có thể đánh bại tất cả mọi người sao? Nếu còn giữ suy nghĩ này, vậy thì ông ta lầm to rồi.

Hạ Vân Cẩm rất ngạc nhiên vui mừng, bởi vì tối nay Lạc Thần Hi đột nhiên về nhà. Cô ta đích thân pha một bình trà, rót một ly cho anh. Cô ta vất vả đợi ở nhà lâu như thế, quả nhiên anh đã hồi tâm chuyển ý rồi. “Chồng à, trước đây đều là lỗi của em, anh hãy tha thứ cho em đi.” Hạ Vân Cẩm giả vờ như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, ngồi trước mặt cầu xin anh. Lạc Thần Hi bắt chéo chân, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Kể từ khoảnh khắc cô đi tìm lão già để cùng tính kế đối phó tôi, thì nên biết tôi sẽ không tha thứ cho cô nữa.” Hạ Vân Cẩm giật mình, sắc mặt hoảng loạn: “Em không có! Em thật sự không có!” Anh hừ lạnh: “Cô, và cả người nhà của cô, ngay lập tức sẽ trả giá cho sự ngu xuẩn của cô.” Anh đứng dậy, bỏ lại một câu liền đóng sầm cửa rời khỏi. Hạ Vân Cẩm không còn sức lực ngồi thụp lên sàn, toàn thân run rẩy. Cô ta nghiến răng nghiến lợi gầm nhỏ: “La Thiên Nhã, đều tại cô! Đều tại có hại tôi ra nông nỗi này!” Cô ta chẳng qua chỉ là muốn nhờ cụ Lạc ngăn Lạc Thần Hi ly hôn với mình, nhưng làm thế nào cô ta cũng không ngờ được rằng, cái giá mà mình bán cổ phần đi, lại nhận về kết quả này, thật sự quá vô lý rồi!

Lạc Thần Hi quả nhiên đã nói là làm.

Trong vòng một ngày, Tập đoàn Lạc Thần yêu cầu rút về hết vốn đầu tư của tất cả công ty dưới trướng Hạ Thị, đồng thời hủy bỏ mọi hoạt động hợp tác kinh doanh. Câu chuyện long trời lở đất này ồn ào đến nỗi người trong giới kinh doanh hoang mang lo sợ, cực kỳ hỗn loạn. Những người bình thường dùng trăm phương nghìn kế để nịnh bợ nhà họ Hạ, các doanh nghiệp duy trì quan hệ tốt đẹp đôi bên cùng có lợi với nhà họ Hạ đều đồng loạt gấp rút xóa sạch mối quan hệ với nhà họ Hạ, lo sợ đắc tội với Tập đoàn Lạc Thần bá chủ đứng đầu này.

Tin tức Lạc Thần Hi muốn cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Hạ, ly hôn với Hạ Vân Cẩm khiến dư luận vô cùng xôn xao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.