Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 55: Sự việc ngày càng phức tạp rồi



Nhìn đèn của phòng phẫu thuật sáng lên, Thiên Nhã thầm cầu nguyện người bên trong có thể bình an vô sự.

“ Chỉ cần biết anh không sao thì cô đã mãn nguyện rồi, cô sẽ quay về vị trí của mình, dù rằng trong lòng vô cùng không nỡ. “Cô đi đi, nơi này không cần cố, cút cho tôi.” Hạ Vân Cẩm vênh mặt hất hàm chỉ vào Thiên Nhã, cô ta đố kỵ điên2cuồng trước sự thật Thiến Nhã thuyết phục được Lạc Thần Hi làm phẫu thuật. “Biết anh ấy không sao, tôi nhất định sẽ đi.” Cô rất rõ bản thân nến làm thế nào. “Hừ, cô tưởng mình là ai? Dựa vào cái gì quan tâm chồng người khác! Dựa vào cái gì chứ!” Hạ Vân Cẩm lao qua giơ tay muốn đánh cô. “Im miệng hết cho ta.” Cụ Lạc xuất hiện ở góc rẽ của8hành lang phòng phẫu thuật, sau lưng có hai vệ sĩ đi theo. Hạ Vân Cẩm nhìn thấy cụ Lạc, vẻ mặt lập tức chuyển từ hống hách sang ấm ức: “Ông nội, người phụ nữ không biết xấu hổ này đuổi thế nào cũng không chịu đi.” Cụ Lạc chậm rãi bước qua đó, thoáng liếc nhìn Hạ Vân Cẩm, không nhìn thẳng Thiên Nhã lấy một lần, điềm tĩnh nói: “Nhìn lại bộ dạng kém9cỏi của cháu đi, gấp cái gì, người nên đi, sớm muộn sẽ đi, cô ta không thể đeo bám mãi được, nơi này là bệnh viện, cháu im lặng một chút cho ông.” Hạ Vân Cẩm nghe hiểu hàm ý trong lời cụ Lạc, lúc này mới cắn răng không dám nói tiếp nữa. Ca phẫu thuật tiến hành một ngày một đêm cuối cùng đã kết thúc, được thực hiện rất thành công. Nghe được2kết quả này, Thiên Nhã thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người rời đi.

Thiên Nhã đang cắt từng miếng hành tây, bỗng thấy nước mắt mình rơi xuống từng giọt. Con dao bất ngờ lệch hướng, khiến máu ở ngón trỏ tuôn ra. Đau, đau quá, vì sao lại đau đến thế này? Bởi vì, cô đã rung động. “Ma mi Thiên Nhã, mẹ dọa chết người ta rồi, sao lại bất cẩn như vậy, còn2khóc đến nỗi trái tim người ta cũng sắp vỡ luôn rồi.” La Tiểu Bảo bằng bỏ cẩn thận cho Thiên Nhã, giọng điệu quan tâm quở trách. Nhìn dáng vẻ của ma mi Thiên Nhã như vậy, cậu thật sự rất đau lòng, nếu mẹ yêu cha mà đau khổ như vậy, cậu thà để Thiên Nhã một mình, cậu rất xót cho Thiên Nhã, cậu đang tự trách mình, có phải đã hơi nóng vội rồi không, một mực nghĩ cách thu hẹp khoảng cách giữa cha và Thiên Nhã, nhưng lại làm ra rất nhiều chuyện tổn thương đến hai người họ.

Vì chuyện này mà lần trước cậu và Lạc Lăng đã cãi nhau một trận, cách của Lạc Lăng quá cực đoan, quá vội vã, còn cậu thì chủ trương tiến hành theo tuần tự, bây giờ xem ra muốn để Thiên Nhã và cha bên nhau hạnh phúc đúng thật là một chuyện không thể gấp gáp. Nhưng tình yêu giữa người lớn với nhau không phải như vậy sao? Có yêu mới có đau khổ, có đau khổ thì mới có yêu, ài. Thiên Nhã lau nước mắt còn chưa khô, giải thích: “Ma mi không khóc, chỉ là bị hành tây làm cay mắt.” Tuy cô biết lời giải thích này rất gượng gạo, căn bản không thể giấu nổi cậu con trai thông minh. La Tiểu Bảo đưa bàn tay bé nhỏ trắng nõn lau nước mắt cho Thiên Nhã: “Hành tây xấu quá, vậy sau này người ta không ăn hành tây nữa.” Cậu nói oan cho hành tây rồi, xin lỗi nha. Thiến Nhã hiếm khi không bị chọc cười vì lời nói của con trai, cô nhìn ngón tay được băng bó kỹ càng của mình, nở một nụ cười mỉm miễn cưỡng, nói: “Cảm ơn bé cưng của mẹ, lại làm con lo lắng rồi.” La Tiểu Bảo hôn chụt một cái lên má Thiên Nhã: “Ngốc quá, người ta không lo cho Thiên Nhã thì lo cho ai.”

Cậu ngoài lo lắng cho Thiên Nhã ra, đương nhiên còn rất lo lắng cho cha, hi vọng cha phẫu thuật thành công, mau tỉnh lại, mau đến tìm Thiên Nhã, đừng để Thiên Nhã một mình đau lòng ở nơi này nữa.

Trong bệnh viện.

Anh từ từ mở mắt ra, gương mặt tiều tụy của Hạ Vân Cẩm in vào tầm mắt lờ mờ của anh. “Sao anh lại ở đây?” Anh mở miệng hỏi một câu.

Hạ Vân Cảm thấy anh tỉnh lại, vô cùng vui mừng.

“Chồng, anh cuối cùng đã tỉnh rồi!” Anh đã ngủ ba ngày ba đêm.

Lạc Lăng đi đến, gọi: “Cha ơi!” Nhìn thấy cậu bé có ngũ quan rất giống anh lúc nhỏ, dáng vẻ điệu bộ đều mang đến một loại cảm giác quen thuộc khó mà diễn đạt thành lời, gương mặt anh lộ vẻ nghi hoặc.

“Nó là ai?”

Lạc Lăng và Hạ Vân Cẩm cùng ngây ra.

Ánh mắt của Lạc Thần Hi đặt lên cái bụng phẳng của Hạ Vân Cẩm, đôi mày anh tuấn chợt nhíu lại, hỏi: “Con của em...”

Trời ơi!

Chuyện lớn rồi! Lớn thật rồi!

Hai cậu bé lại gặp nhau ở chốn cũ. Lạc Lăng để trán, vẻ mặt phiền muộn.

“Theo em nói thì cha đã bị mất ký ức gần đây, sao lại như vậy, ông trời ơi, ông nghịch lắm đó.” La Tiểu Bảo cũng băn khoăn than thở.

“Những cố gắng trước đây của bọn mình xem như thi công rồi.” Lạc Lăng thật sự có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Hi vọng cha nhanh chóng khôi phục tất cả ký ức vậy.” Đây là lời cầu nguyện duy nhất của cậu. “Bọn mình thật sự phải ngồi nhìn mọi chuyện thay đổi như vậy sao?” Lạc Lăng không phục, cậu không tin với trí thông minh và sách lược của mình và Tiểu Bảo không thể gắn kết cha và ma mi vốn đã có tình ý với nhau. “Lăng Lăng, em đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa, lần trước chính vì hành động cậy mạnh bức hiếp của em đã khiến Thiên Nhã và cha chịu không ít giày vò.” Sự kiện xã hội đen lần trước, Lạc Lăng là chủ mưu, “cậu chủ hắc bạch” nổi tiếng về quan hệ với chính phủ và xã hội đen kia, chính là cậu.

“Em làm như vậy còn không phải vì hạnh phúc của cha và ma mi, vì hạnh phúc của bọn mình sao.” Lạc Lăng nghiêm mặt nói. Cha ở với một người phụ nữ không hề có tình cảm nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới tìm được người phụ nữ mình thích, cậu chưa bao giờ nhìn thấy cha như vậy cả, cha nhiệt tình với cuộc sống như vậy, cậu không hi vọng hai người cứ thể lỡ mất nhau, trong khi Thiên Nhã lại ngốc nghếch hổ đổ, bởi vì hành động vô sỉ của Hạ Vân Cẩm, mẹ đến bây giờ vẫn chưa biết ngoài Tiểu Bảo ra, còn có một người con trai là cậu.

Tất cả những điều này, đều cần hai cậu bé lập lại trật tự, chỉnh sửa mối quan hệ nhầm lẫn này. “Nhưng hiện tại Thiên Nhã có hạnh phúc không? Cha có hạnh phúc không?” La Tiểu Bảo hỏi.

“Họ đau khổ nên mới hạnh phúc.” Lạc Lăng đáp. “Có cách nào loại bỏ đau khổ, chỉ còn lại hạnh phúc không?” La Tiểu Bảo cảm thán. “Tình yêu chính là như vậy, đau khổ và hạnh phúc song hành cùng nhau.” Nghe Lạc Lăng đáp, La Tiểu Bảo im lặng không nói gì. Tuy hai cậu bé chưa từng trải qua thứ gọi là tình yêu, nhưng các cậu đều biết rằng, đây chính là cái giá của tình yêu.

“Thiên Nhã, cậu cứ theo Kha Tử Thích ra ngoài dạo đi, cậu xem cậu mấy ngày nay đã tiều tụy thành bộ dạng nào rồi.” Đồ Hoa Kỳ nhìn Thiên Nhã trước nay lạc quan đơn thuần giờ thành bộ dạng này, thật sự không nhìn nổi nữa, quyết định nghĩ cách làm cô vui lên. La Tiểu Bảo nghe thấy tên của Kha Tử Thích, chớp đôi mắt to vài cái, nói: “Ma mi, mẹ cứ đi vui chơi thỏa thích một chút, để con và ma mi Hoa Kỳ ở nhà tâm sự thầm kín với nhau.” Tuy chủ Tử Thích là tình địch của cha, nhưng chú ấy lại là một tình địch làm người khác yên tâm, hơn nữa cậu cũng không muốn nhìn Thiên Nhã buồn bã đau khổ thêm nữa. Thiên Nhã không chịu nổi sự nhõng nhẽo và cưỡng ép của một lớn một nhỏ, trong lúc bất lực chỉ đành đồng ý cuộc hẹn ra ngoài dạo với Kha Tử Thích. Thật ra cô chỉ là không muốn để Kha Tử Thích nhìn thấy dáng vẻ này của mình, bởi vì anh xem có còn quan trọng hơn cả bản thân. Còn cô lại vì một người đàn ông khác mà buồn bã lo lắng, sao cô có thể tàn nhẫn như thế chứ? Nhưng Kha Tử Thích mãi như tia nắng ấm áp nhất, cho dù là khi nào và ở đâu anh đều cố gắng mang đến cho Thiên Nhã hơi ấm và sự vỗ về. “Em nhắm mắt lại đi.” Anh đưa Thiên Nhã đến bờ đê của cầu lớn Thịnh Châu, cố tình ra vẻ thần bí nói.

Thiên Nhã nhìn dáng vẻ “chưa hết tình trẻ con” của Kha Tử Thích, nghe lời anh nhắm mắt lại.

Một giây, hai giây, vài giây sau.

Bên tại Thiên Nhã vang lên tiếng pháo hoa từ trên cao truyền đến, cô chầm chậm mở mắt ra, chỉ thấy pháo hoa cực lớn đang bung nở trên bầu trời rồi những vệt sáng thi nhau rơi xuống như mưa. Từng hạt “kim sa” tiếp tục được bắn lên, ra sức nở rộ trên không trung. Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, có đủ cả, khoe màu đua sắc, điểm tổ bầu trời đêm thêm xinh đẹp thướt tha, giống như thác nước nơi thiên đường đang trút xuống, làm lòng người say đắm. Thiên Nhã nhìn cảnh đẹp trước mắt, vừa cảm động, lại vừa áy náy. “Tử Thích, anh không cần đối xử với em tốt như thế.” Cô thật sự không đáng để anh cho đi như vậy.

“Không sao cả, chỉ cần em thích là được.” Kha Tử Thích kiên định đứng giữa gió lạnh, áo khoác xanh đậm rộng rãi cùng khăn quàng cổ màu xám nhạt khiến anh trông càng thêm vài phần phong độ của người tri thức, tình cảm dịu dàng trong mắt gần như có thể khiến bất kỳ cô gái nào chìm đắm trong thế giới của anh mà chẳng muốn tỉnh giấc.

Thế nhưng cô, đáng chết thể nào lại không bị lay động, La Thiên Nhã, mày thật sự nên lôi ra chém rồi. “Em không đáng để anh hy sinh nhiều như vậy, thật đó, em không biết nên báo đáp thế nào.” Thiên Nhã cúi đầu nói, nợ tiền có thể trả bằng tiền, nhưng thứ cô nợ là tình, thì nên trả thế nào đây? Tâm trạng của cô rất hỗn loạn, rất hỗn loạn.

Kha Tử Thích nhìn cô, vẻ sầu muộn bao phủ đôi mắt anh: “Anh tưởng là, một ngày nào đó em sẽ đến bên cạnh anh, nhưng bên cạnh em lại xuất hiện anh ta.” Thiên Nhã gục đầu, vẻ mặt hối lỗi và áy náy, đôi mắt dịu dàng của anh thoáng ảm đạm. Anh cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng, nói tiếp: “Nhưng anh không phiền lòng, cho dù chúng ta là ai, có quan hệ gì, anh vẫn sẽ bảo vệ em, mãi đến khi anh không còn sức lực.” Viền mắt của cô nóng rát, trong lòng có một niềm xúc động chẳng thể kìm nén, càng cảm động, cô càng áy náy. “Nhưng em không thể tiếp nhận tình cảm của anh, em sợ...” Giọng Thiên Nhã nghẹn ngào, em sợ có một ngày mình sẽ không nhìn thấy anh, ngay cả việc làm tổn thương anh cũng trở nên không hề do dự. “Lẽ nào em vẫn chưa hiểu sao? Anh không cần báo đáp gì cả, anh chỉ muốn em hạnh phúc, như vậy cũng không được sao?” Đôi mắt nhu tình như nước của anh hơi ửng đỏ, trong lòng rất đau, nhưng lại không thể hiện ra. Anh đã biết ít nhiều chuyện của cô và Lạc Thần Hi, mà trước đây anh luôn giữ im lặng, là bởi vì anh không muốn ảnh hưởng đến lựa chọn của cô, không muốn bản thân cản trở cô tìm kiếm hạnh phúc thật sự của mình. Nếu người đó thật sự là hạnh phúc của cô, anh bằng lòng quay lưng rời khỏi, chờ đợi ở một góc nào đó mà cô không nhìn thấy, lặng lẽ bảo vệ cô. Nhưng cô lại bị tổn thương, cô cần có người quan tâm, nên anh lại rời góc đó để đến cạnh cô, dành cho cô sự quan tâm ấm áp.

“Anh thật sự rất tốt, chính bởi vì quá tốt, nên em không nhẫn tâm làm tổn thương anh.” Thiên Nhã nhìn người đàn ông một lòng một dạ với mình, người đàn ông ôn hòa nhu thuận có thể khiến hàng vạn hàng nghìn cô gái say mê, kể từ khoảnh khắc gặp cô vào sáu năm trước, gần như đã dành hết tâm tư để chăm sóc cho cô, bảo vệ cô và Tiểu Bảo.

Anh chưa từng nhìn cô gái khác dù một lần, chưa từng yêu cầu có điều gì, còn cô thì sao? Cô lại thích Lạc Thần Hi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vô tâm với anh.

“Chỉ cần em hạnh phúc, thật đó, anh không hề thua trước anh ta, mà là bại trước tình yêu, em không cần phải cảm thấy áp lực hay áy náy, anh bằng lòng đón nhận kết quả này, nếu như đây đã là kết quả.” Kha Tử Thích nói một cách chân thành.

Là vậy ư? Đây chính là tình yêu ư? Nhưng cô lại không thể yêu tiếp được nữa.

Thiên Nhã miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn anh, một đứa cực kỳ ngốc nghếch như em thật sự không biết tu mấy kiếp mới có được may mắn này.” Kha Tử Thích xoa đầu của cô: “Vậy nên cô ngốc cũng đừng canh cánh trong lòng nữa, dáng vẻ lúc em khóc thật sự rất xấu.” “Hả? Thật sao? Thật sự rất xấu sao?” Thiên Nhã áp hai tay vào mặt, lúng túng hỏi anh.

“Lừa em đấy.”

La Thiên Nhã, làm việc chăm chỉ, ngày một tiến lên, đừng suy nghĩ lung tung, làm tốt bổn phận công việc của mình. Trước khi về công ty, Thiên Nhã đã chuẩn bị tâm lý cho mình. Hôm nay là ngày đầu tiên Lạc Thần Hi đi làm trở lại sau phẫu thuật, cô kìm nén cảm xúc hỗn loạn của mình, vùi đầu làm việc. Lúc Thiên Nhã đang nỗ lực để chiến thắng đống văn kiện chất cao như núi trên bàn, văn phòng đột nhiên bắt đầu xôn xao, Thiên Nhã bị đồng nghiệp nào đó lôi kéo, dáng bên ngoài cửa lớn của văn phòng chào đón Chủ tịch đại nhân của họ - Lạc Thần Hi quay về.

“Chủ tịch đã nghỉ phép hơn nửa tháng rồi, các cậu nói xem anh ấy rốt cuộc đã đi đâu? Hôm qua tớ đọc báo thấy bảo anh ấy đã vào bệnh viện đó, không biết có thật hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.