Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 59: Khiêu khích lạc thần hi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chủ tịch, văn kiện này đang đợi anh ký duyệt.” Thiên Nhã chuyển văn kiện lên cho Lạc Thần Hi. Lạc Thần Hi khoanh tay nhìn chằm chằm cố, bỗng hỏi: “Cô thấy, tôi rốt cuộc nên làm gì với khu Vân Thành?”

Thiên Nhã không ngờ anh sẽ hỏi ý kiến của mình, nhưng nếu anh đã hỏi, cô đành bày tỏ ý nguyện bé nhỏ của mình một chút vậy, đừng trách cô ích kỷ: “Thật ra, là cư dân sống tại nơi đó, tôi tương đối hi vọng ngôi nhà mà mình lớn lên từ nhỏ có thể được giữ lại.”

“Vậy à? Cũng có nghĩa là, cô ủng hộ kế hoạch của Kha Tử Thích?” Anh liếc nhìn cô, trong mắt tỏa ra ý vị sâu xa.

“Ừm, có thể coi là vậy.” Thiên Nhã đáp. Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn cô,2trong lòng dâng lên cảm xúc còn tệ hơn cả không vui, kỳ lạ, người phụ nữ này rốt cuộc đứng về phía nào thì có liên quan gì chứ? Vì sao trong lòng của anh lại không thoải mái như vậy. “Xem ra Kha Tử Thích làm nhiều việc như thế, đều là vì cô.” Nếu không thì Kha Tử Thích cũng sẽ không hao tổn tâm sức để can thiệp vào lĩnh vực bất động sản mà Tập đoàn Kha Thị vốn không dính dáng đến. “Chủ tịch nghĩ nhiều rồi, tôi không có sức ảnh hưởng lớn như vậy đâu.” Thiên Nhã không biết nên trả lời anh thế nào, nếu như có nói với anh rằng cô và Kha Tử Thích hoàn toàn không phải quan hệ tình nhân, chắc anh cũng sẽ không tin, hơn nữa, hiện tại như8thế rất tốt, không cần thiết phải giải thích. “Vậy cô dựa vào cái gì mà cho rằng kế hoạch của Kha Tử Thích khả thi? Làm cách nào để chứng minh kế hoạch của anh ta có thể mang đến lợi ích lớn nhất cho tập đoàn?”

Thiên Nhã nhìn dáng vẻ chỉ nói đến lợi ích kinh doanh của anh, trong đầu nhớ lại tuổi thơ của mình, cũng có thời gian ở bên cha ít ỏi đến mức đáng thương, cô đáp lại một cách nghiêm túc: “Có thể Chủ tịch không hiểu, có những thứ không thể đo bằng lợi ích, thậm chí, còn quý giá hơn lợi ích đó là hồi ức.” Nghe cô nói, ánh mắt anh trầm xuống, hồi ức ư? Hồi ức chết tiệt ư? Trong tâm trí của anh dường như đã thiếu đi một mảnh9ghép quan trọng, thiếu đi một phần hồi ức rất quan trọng, nhưng vì sao anh không tài nào nhớ nổi. Anh cười lạnh: “Cô cảm thấy rốt cuộc những người hàng xóm nghèo của cô sẽ xem trọng cái gọi là hồi ức còn quý giá hơn lợi ích mà cô nói, hay là sẽ yêu thích những điều kiện đầy cám dỗ mà tôi đưa ra?” Anh không tin, có người muốn sống trong khu nội thành tồi tàn ngay cả giao thông cũng không thuận lợi kia. “Đúng, không sai, điều kiện mà anh đưa ra sẽ rất hấp dẫn, nhưng tôi tin, nếu anh làm theo ý mình, lúc thu hồi nhà sẽ gặp phiền phức rất lớn, những người hàng xóm nghèo” của tôi sẽ bị kiểu quan niệm tuyệt tình lại lãnh khốc này của anh ép thành2hộ bị cưỡng chế, đến lúc đó ảnh hưởng tiêu cực mà nó mang đến cho tập đoàn cũng không thể xem thường.” Thiên Nhã một hơi nói hết những lời này, không kiêu ngạo cũng không tự ti, trong lòng bởi vì anh đánh giá thấp hồi ức đến mức không đáng một xu mà buồn bã. Hồi ức giữa cô và anh, tuy không nhiều... Nhưng lại in vào trong tim, trong tâm trí của cô, tựa như chẳng thể xua tan. Khó khăn lắm cô mới kiềm chế được tình cảm của mình đối với anh, nhưng lại vì câu nói này của anh mà dễ dàng kích động. Hừ, tuyệt tình lại lãnh khốc ư? La Thiên Nhã, gan của cô cũng thật lớn, lại dám nói chuyện như thể với tội?

Anh nhìn chằm chằm cô, trên mặt phủ một2tầng lạnh lẽo và soi xét. Câu nói mang ý uy hiếp và cảnh cáo này của cô khiến anh nổi giận, nhưng vẻ đau lòng buồn bã thấp thoáng trên mặt cô, lại làm trái tim của anh trầm xuống, trở nên nặng trĩu và đau nhói. Rốt cuộc thì đây là người phụ nữ như thế nào? Vì sao lại khiến anh bồn chồn như vậy? “Có thể tôi sẽ thay đổi ý định.” Anh khoanh tay nói, cong khoẻ môi một cách sâu xa. “Anh có ý gì?” Thiên Nhã nghi hoặc hỏi. “Chứng minh cho tôi thấy, hồi ức quý giá mà cô nói.” Chứng minh? Nên chứng minh thế nào đây? Được thôi, cô sẽ chứng minh thật tốt cho anh xem, hồi ức rốt cuộc quý giá đến nhường nào.

Trong cửa hàng bách hóa. “Đây chính là hồi ức mà cô bảo muốn chứng minh?” Lạc Thần Hi chỉ vào cách ăn mặc bị đổi sang bình dân này của mình, nhướng mày, cực kỳ bất mãn hỏi cô. Thiên Nhã ngắm nhìn dáng vẻ bình dân làm người khác ngỡ ngàng vì độ soái của anh từ trên xuống dưới, thầm cảm thán sự bất công của ông trời, vàng đi đến đâu cũng sẽ phát sáng, đẹp trai thì mặc sao cũng hoàn đẹp trai. “Cô nhìn đủ chưa?” Lạc Thần Hi không vui gỡ cái mũ nổi mà cô chọn xuống, mái tóc mới sau phẫu thuật dài ra rất nhanh, kiểu tóc húi cua cùng với bộ đổ rộng rãi thoải mái này của anh, khiển trong anh càng tăng thêm vài phần khí chất năng động. Thiên Nhã chợt đảo đôi mắt hạnh, nhanh trí bảo nhân viên bán hàng lấy cho mình chiếc kính không độ gọng đen trên quầy đối diện, đeo vào cẩn thận cho anh. “Ừm, giờ thì ổn rồi.” Cô chống cằm khen ngợi, không ngờ khả năng phối đồ của cô cũng được đấy chứ, thật sự muốn cho La Tiểu Bảo xem thử kiệt tác của cô, tránh để nó thường xuyên cười cô không hiểu thế nào gọi là thời thượng.

Lạc Thần Hi nhìn mình trong gương từ đầu tới chân: “Cô thật sự muốn để tôi ra ngoài như thế này ư?” Anh chất vấn với vẻ mặt khinh thường, đoán chừng đời này chưa mặc qua loại quần áo giá rẻ vài trăm đồng này. Thiên Nhã cầm cái mũ nồi kia đội lên cho anh, nói: “Đương nhiên rồi, nếu không tôi làm cách nào để chứng minh cho anh xem, việc này chỉ có thể trách độ nổi tiếng của anh quá cao, nếu tôi không tạo hình cho anh như này, người ta vừa nhìn sẽ nhận ra anh ngay.” “Tôi sắp đi làm việc gì không chính đáng chắc?” Mặt anh đầy vạch đen, không vui nói. Thiên Nhã thanh toán, đáp: “Lát nữa anh sẽ biết.”

Lạc Thần Hi đút hai tay vào túi, nhìn lưng có anh định nói: Xem thử cố định chơi trò gì. “Cô chắc chắn muốn để tôi giải quyết bữa tối tại nơi này?” Lạc Thần Hi chỉ vào bát mì sợi nóng hổi trước mặt, rồi lại nhìn tiệm ăn nhỏ chật hẹp lại ngột ngạt, nét mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi cô.

c không? Anh muốn ăn đấm sao?” Thiên Nhã nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của anh, thoáng quét mắt nhìn ông chủ đang bận rộn rồi nhắc nhở anh. Anh tối sầm mặt, khoanh tay nói: “Lau sạch cái ghế này cho tôi trước đã.” Anh mang điệu bộ của một ông vua đặt chân đến nơi này, những khách hàng khác trong tiệm nhỏ thấy người đàn ông mặt mũi hay khí chất đều nổi trội thể kia, nhao nhao liếc nhìn.

Thiên Nhã lườm anh một cái, chỉ đành rút khăn giấy ra, giúp anh lau ghế một lượt, mời anh ngồi xuống. Mì sợi thơm lừng làm tăng thêm khẩu vị của Thiên Nhã hơn, cô cầm đũa lên liền bắt đầu ăn, còn ăn rất ngon lành.

Lạc Thần Hi khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô. “Mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu, là mì sợi ông chủ đích thân nấu, rất dẻo đó.” Thiên Nhã đẩy bát mì kia của anh đến trước mặt anh, quan tâm nói. “Tôi không muốn bị tiêu chảy.” Anh thoáng nhìn ông chủ đang bận kéo mì sợi bên trong phòng bếp nhỏ bao quanh bằng cửa sổ thủy tinh, nhìn bát mì sợi bốc hơi nóng bỏng dầu nhớp nháp trên cái bàn tròn bằng ánh mắt xem thường. Rốt cuộc vì cái gì mà anh lại theo cố đến chỗ này? Chính vì đầu óc dở chứng muốn biết cô là một người phụ nữ như thế nào ư? Vì sao anh lại có một loại cảm giác quen thuộc và đặc biệt với cô? Thiên Nhã cầm đũa của anh lên, đưa cho anh: “Ăn đi, không có độc đâu, càng không bị tiêu chảy, tôi đảm bảo.” Nhìn dáng vẻ thành khẩn của Thiên Nhã, anh miễn cưỡng cầm đũa, tao nhã gắp một sợi mì đưa vào miệng. Anh nhai một cách chậm rãi, mùi thơm đặc biệt và độ dẻo của mì sợi thật sự kích thích khẩu vị của người ta, nếu không chú ý đến hình thức của nó và điều kiện vệ sinh, môi trường của tiệm nhỏ này. “Có ngon không?” Thiên Nhã mở to đôi mắt, hỏi với vẻ mặt mong đợi. “Không ngon.” Vừa nói anh vừa gắp thêm một ít đưa vào miệng. Thiên Nhã mang biểu cảm “ừ thì anh cứ vờ đi”, rõ ràng thấy ngon mà, còn không thừa nhận.

Cô vừa ăn và chậm rãi kể: “Tiệm nhỏ này mở được gần hai mươi năm rồi, khởi đầu từ một xe đẩy nhỏ trên phố kinh doanh thành tiệm nhỏ như bây giờ, hai vợ chồng ông bà chủ của nơi này là dựa vào từng bát mì sợi kéo tay để nuôi lớn những người con của họ, nhà của họ ở ngay trên lầu.”

Lạc Thần Hi từ tốn ăn mì sợi, nghe cô kể, không nói gì.

Thiên Nhã lại kể tiếp: “Nhà lầu này tuy cũ, nhưng chứa hồi ức chung đắng cay chua ngọt của họ, cư dân ở đây còn rất mộc mạc, một sự mộc mạc hiếm có.” Anh hừ lạnh: “Mộc mạc? Hay ngu ngốc? Những kẻ khờ dại đều thích dùng những tính từ như đơn thuần, lương thiện để che đậy sự thất bại của mình.” Anh phê bình một cách tuyệt tình và lạnh lùng. Thiên Nhã đặt đũa xuống, nói: “Anh xem.” Cô ra hiệu cho Lạc Thần Hi nhìn ông chủ và bà chủ đang không ngừng bận rộn. “Anh cảm thấy họ có vui vẻ không?” Cô hỏi. Lạc Thần Hi nhìn hai vợ chồng tuổi ngoài sáu mươi, một người đang làm mì, còn một người đang nhiệt tình tiếp đón những vị khách của họ, gương mặt đẩy nụ cười. Tuy thử họ bán di chỉ là một bát mì, mà không phải một chiếc máy bay, thậm chí dù họ sở hữu bí quyết nấu nướng rất có giá trị thì thù lao nhận được, chẳng qua chỉ mười mấy đồng. “Đó là vì họ cam chịu với thực tại.” Anh lạnh lùng nói.

“Đúng, họ cam chịu thực tại, mong muốn của họ rất đơn giản, sau này có thể ấm no, nuôi dưỡng con cái của mình nên người, đã là thành tựu lớn nhất trong đời này của họ rồi, mà chỗ này, chính là nơi hoàn thành thành tựu của ho.”

Lạc Thần Hi nghe xong, buông đũa xuống, vô cùng coi nhẹ những câu nói này của cô: “Đó chỉ là suy nghĩ của cá nhân cô, hoặc, là vì cô muốn đạt được mục đích nào đó mà áp đặt suy nghĩ lên người khác.” Ánh mắt của anh trở nên sắc bén. Thiên Nhã cũng buông đũa trên tay, nghiêm mặt nói: “Tôi không biết mục đích nào đó mà anh nói đến là gì, nhưng tôi là...” “Là cư dân ở đây, có phải cô đã để tâm quá mức với chuyện này rồi?” Anh nhướng mày hỏi. Thiên Nhã nở một nụ cười lạnh: “Ai cũng có quyền bảo vệ hồi ức của mình để nó không bị phá hủy và tổn hại mà?” “Hồi ức mà cô nói, có thể đáng giá bao nhiêu tiền?” Trong giọng điệu của anh là sự khinh thường. “Vậy sở hữu nhiều tiền bạc và lợi ích như thế, anh sống có hạnh phúc không?” Thiên Nhã nhìn thẳng vào anh, hỏi.

Đôi mắt của anh lướt qua một tia u ám không thể nhận ra, hạnh phúc là thứ gì? Anh chưa bao giờ theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, kể từ ngày cha mẹ qua đời vì tai nạn, trong từ điển của anh đã không còn hai từ này.

Anh có được tất cả, nhưng lại không có được hạnh phúc. Vì vậy trái tim của anh trở nên lạnh lẽo và hờ hững, dường như cũng chưa từng có người hỏi anh rằng: Anh sống có hạnh phúc không? Họ sẽ không quan tâm vấn đề này, họ chỉ quan tâm duy nhất một sự thật, rằng anh là chủ nhân của Tập đoàn Lạc Thần. Những người phụ nữ ngày trước vây xung quanh anh, chỉ để ý đến vị trí của họ trong suy nghĩ của anh, địa vị của anh có thay đổi hay không, mà Hạ Vân Cẩm trước nay quyết một lòng với anh, cũng chưa từng hỏi qua vấn đề này. Anh im lặng, cô cũng im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.