*Trích lời bài hát thiếu nhi “Em thích đi tắm” bằng tiếng Trung. Nhân vật trong bài hát thích đi tắm, làm khắp nơi toàn là bọt xà phòng, chú rùa bò đến nơi trơn trượt nên bị ngã.
Màn đêm buông dần theo sự phồn hoa nhộn nhịp của thành phố, xa cách sáu năm, cuối cùng cô đã quay về nơi này, đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, nhưng lại vì một lần hồ đồ của sáu năm trước mà quỹ đạo đời cô đã biến mất khỏi nơi này sáu năm trời. Giờ đã đến lúc cô làm lại từ đầu, về lại vạch xuất phát. La Thiên Nhã đứng trước cửa sổ nhìn cảnh đêm thành phố, không biết đã ngẩn ra bao lâu, đến tận khi eo cô bị một đôi tay bé nhỏ ôm lấy, từ phía sau truyền đến giọng nói non nớt và mềm mại:
“Thiên Nhã yêu dấu, mẹ đang nhớ người ta đúng không? Người ta chỉ vào trong tắm một lúc, sao mẹ lại cô đơn như này rồi?” La Tiểu Bảo bước ra từ phòng tắm nhìn thấy bóng lưng lẻ loi của Thiên Nhã, đôi mày nhỏ nhíu lại, mặc dù ma mị không nói, nhưng kể từ khi xuống sân bay mẹ luôn mang tâm sự, cậu là người hiểu ma mi Thiên Nhã nhất mà.
Thiên Nhã bể cậu bé ngồi lên sofa. Nơi này là nhà cũ của cô và cha sáu năm trước, trước khi quay về Hoa Kỳ đã tìm người đến tu sửa, mọi thứ ở đây đều không thay đổi, vẫn có hương vị của nhà, và cả hương vị của cha.
“Bé cưng, con biết thế nào là cô đơn không? Ăn nói linh tinh, nhanh để ma mi lau khô tóc cho con, nếu không sẽ cảm lạnh.” La Thiên Nhã phì cười, cô lấy khăn lông dịu dàng lau tóc cho cậu bé.
“Ma mi, có phải mẹ nhớ ông ngoại và cha không? Hay là nhớ chú Tử Thích của người ta?” Lúc này đôi mắt cậu bé sáng như gương, chiếu lên người La Thiên Nhã, làm cô thật đau đầu, không sai, cô đang nhớ ông ngoại của nhóc con này, cha của cô đã mất tích khi cô mang thai được ba tháng, cô còn chưa kịp nói với ông mình đã có em bé. Sau khi sinh con, cô đã nhiều lần vất vả hỏi thăm và biết được cha mình có thể đang ở thành phố N, nên cô một mình mang theo La Tiểu Bảo vừa đầy tháng đặt chân vào “hành trình” tìm kiếm ông ngoại của Tiểu Bảo.
Chuyển hành trình này thật sự rất dài, mới đó mà đã sáu năm.
Còn người cha mà cậu bé nhắc tới... khụ khụ... Sáu năm qua nhóc con này đã nhiều lần nhắc bên tại cô về người cha mà ngay cả cô cũng không biết tên, chỉ cần vừa nhắc tới, trong đầu cô lại lập tức hiện ra trận chiến” làm người ta kinh hãi kia, đêm điên cuồng đến nỗi thẹn thùng chỉ muốn độn thổ cho xong kia, dấu vết thô bạo mà người đàn ông để lại cho cô thậm chí đến bây giờ cô vẫn còn cảm nhận được. Vậy nên, đối với cha ruột của cậu bé, cô không hề có ấn tượng tốt đẹp nào, cho dù người vào nhầm phòng trước là bản thân cô. Còn Kha Tử Thích sau khi đưa hai mẹ con về và thu xếp mọi việc ổn thỏa thì đã về nhà. Anh có công ty con ở đây, lần này theo cô đến nơi này, cũng dự tính sẽ phát triển lâu dài và quản lý sự nghiệp của gia tộc tại đây. “La Tiểu Bảo, còn không im miệng tối nay ma mi sẽ không ngủ với con nữa, con cứ ngủ với đống búp bê lúc nhỏ của mẹ đi.” Thiên Nhã cố tình dọa cậu bé. “Ừ... Không muốn không muốn, người ta không ngủ với ma mi thì sẽ gặp ác mộng, người ta không muốn.” La Tiểu Bảo chui ngay vào lòng của Thiên Nhã mà nũng nịu. Thiên Nhã nào đành lòng để cậu bé ngủ một mình, khuya đến, hai mẹ con cùng ôm nhau ngủ, nghe tiếng thở đều đều của cậu bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lúc ngủ vẫn còn mỉm cười đáng yêu, cô cảm thấy đủ đầy, hôn lên trán của cậu bé, đắp chăn cẩn thận cho cậu.
Mỗi khi cô nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn này, những vất vả và buồn đau của việc làm mẹ đơn thân suốt sáu năm qua đều biến mất, thay vào đó là cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.