*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trên mặt Thiên Nhã không giấu nổi vẻ thất vọng và ủ rũ, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, lấy điện thoại ra lục album ảnh cho anh xem
“Bức ảnh này, tôi muốn công bố nó ra ngoài.”
Lạc Thần Hi thoáng liếc nhìn bức ảnh trong tay cô: “Xem ra kỹ thuật chụp ảnh của cô cần nâng cao một chút, chụp người phụ nữ đó nhìn như heo vậy.” Anh cảm thán
Thiên Nhã đã thua hoàn toàn trước anh
Vậy..
vậy mà ngay cả khi có uy hiếp anh ta cũng thờ ơ
“Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao?” Cô phiền muộn, nhỏ giọng lí nhí như muỗi kêu, nhưng anh vẫn nghe thấy, khoé môi càng cong lên cao hơn.
La Thiên Nhã, chút tâm tư kia của cô tôi vẫn chưa biết nhưng tôi sẽ không mắc lừa, để2xem có thể nào.
Xe dừng lại dưới nhà của cô, lúc Thiên Nhã xuống xe, anh gọi cô lại: “Tối nay làm tốt lắm, tiếp tục phát huy, cố lên! Tạm biệt.” Anh nở một nụ cười vô hại, Thiên Nhã nhìn đến mức ngây ngốc.
Đến tận khi xe của anh mất hút, Thiên Nhã mới phản ứng lại, ôm đầu thấy mình như phát điên, cái tên này..
cũng quá..
quá yêu nghiệt rồi! Cô nhất định là điên rồi, nên mới bị anh ta mê hoặc suốt
Lạc Thần Hi xoay vô lăng, trên mặt nở một nụ cười đắc ý, anh vươn ngón trỏ thon dài ấn mở nhạc trên xe, tâm trạng không kìm được mà trở nên rất tốt
Tuy biết rõ hành động khi nãy của cô là vì để anh đuổi việc cô, nhưng nhìn cô làm cho người phụ8nữ quấn lấy anh phải bỏ đi, nhớ lại dáng vẻ ghen tuông ấy, anh không những không nổi giận, mà trong lòng trái lại còn thấy vui vẻ khó mà diễn đạt thành lời
Trợ lý riêng
Chức vụ này tốt biết mấy, anh thật sự ngày càng yêu thích rồi.
Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi! Cái tên đáng ghét
Về đến nhà, Thiên Nhã giận đùng đùng, lúc cởi giày, trong miệng vẫn nhỏ giọng mắng mỏ tên Lạc Thần Hi đó.
La Tiểu Bảo ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa ăn vặt, nặn ra một nụ cười xấu xa với Thiên Nhã, hỏi: “Ma mi Thiên Nhã, mẹ hư lắm nha, muộn như này mới về.” Thiên Nhã nhìn nụ cười hệt như Lạc Thần Hi của con trai, đỡ trán choáng váng
La Tiểu Bảo thật sự ngày càng giống Lạc9Thần Hi rồi, lớn lên có phải giống như một khuôn được đúc ra không? Tiêu rồi, tính cách của nó không phải y hệt Lạc Thần Hi luôn chứ? Vậy thì thật sự quá đáng sợ rồi.
Thiên Nhã đi qua đó ôm lấy La Tiểu Bảo: “Bé cưng, con nên đổi thói quen hay cười xấu xa của con rồi.” Cô thật sự sợ cứ tiếp tục như vậy, bản thân đối mặt với nụ cười xấu xa kiểu Lạc Thần Hi này sẽ bị suy nhược thần kinh mất
La Tiểu Bảo ôm cổ của Thiên Nhã, nũng nịu nói: “Ôi chao người ta có cười xấu xa đâu, này là nụ cười đáng yêu của người ta đó.” Cậu bé đưa hai tay nâng mặt làm thành hình dạng đóa hoa, chớp chớp đôi mắt long lanh, điệu bộ cực kỳ2đáng yêu.
Thiên Nhã bị cậu chọc cười, véo nhẹ cái mũi nhỏ của cậu, nói: “Phải phải, con là cậu nhóc đáng yêu, cậu nhóc siêu siêu đáng yêu, nhưng mà sao cậu nhóc đáng yêu muộn thế này còn chưa ngủ, còn ngồi xem ti vi, ăn đồ vặt, nhân lúc không có ma mi nên tạo phản có đúng không?”
La Tiểu Bảo giả vờ oan ức đáp: “Người ta đang đợi ma mi về mà, con muốn nghe ma mi kể chuyện, nhưng mà ma mi muộn như này mới về.” Hi hi, vừa nãy cậu đã nhìn thấy thông qua cửa sổ, ma mi bước xuống từ trong xe của cha đó nha.
“Bé cưng xin lỗi con nhé, ma mi cũng muốn về sớm chút, nhưng mà Chủ tịch ác ma của ma mi lại bảo ma mi tăng ca2muộn như thế, nào, chúng ta cùng nhau nguyền rủa tên Chủ tịch ác ma đó xuống địa ngục nào.” Nguyền rủa cũng không chắc sẽ linh nghiệm như thế, hừ hừ, thật ra xuống địa ngục cũng không oan cho anh một chút nào đâu nhỉ, Chủ tịch ác ma đáng ghét.
Là Tiểu Bảo cười hì hì: “Phải phải, nguyền rủa Chủ tịch ác ma.” Cha ơi xin lỗi nha, người ta không phải cố ý nguyền rủa cha đâu, người ta là bé cứng yêu dấu của cha, sao nỡ lòng nguyền rủa cha chứ.
Cái gì? La Thiên Nhã lại về Tập đoàn Lạc Thần làm việc rồi? Hạ Vân Cẩm biết được tin này thì vô cùng tức giận, hận đến ngứa răng, nhớ đến những lời tối hôm đó Thiên Nhã đã nói
Hừ, cái gì gọi là “không có một chút hứng thú nào”? La Thiên Nhã, cô còn giả tạo! Rõ ràng chính là vẫn chưa từ bỏ Lạc Thần Hi! “Này, giặt để cho con.” Lạc Lăng bước xuống lầu, ném quần áo trong tay xuống sofa trước mặt của cô ta
Hạ Vân Cẩm đang ôm một bụng đầy lửa giận không có chỗ nào phát tiết, nhìn thấy dáng vẻ càn quấy của Lạc Lăng, càng giận run người
Cô ta ném trả quần áo của Lạc Lăng, mắng: “Thằng nhóc này thái độ gì thế, nói thế nào tao cũng là mẹ mày đấy!” Mặc dù không phải ruột thịt
Chú thích thêm; trộm về
“Cho nên, có phải mẹ nên tận lực làm tròn bổn phận của mẹ hay không?” Lạc Lăng khoanh tay, nhướng mày hỏi, biểu cảm đó cực kỳ giống Lạc Thần Hi, nhỏ tuổi mà toàn thân đã toát ra bá khí
“Nhà này trên dưới có nhiều người hầu thế kia, vậy mà mày lại sai mẹ mày giặt đồ?” Hạ Vân Cẩm chỉ vào mình, tức giận mắng
“Nhà này trên dưới có nhiều người hầu thế kia, sao tôi không thể gọi hết tất cả là ma mi? Đây chính là sự khác biệt đấy.” Lạc Lăng bỏ lại một câu làm người khác giận điên người, bài ra điệu bộ như một ông vua quay trở về phòng
Hạ Vân Cẩm bị cậu chọc tức đến giậm chân, nhặt quần áo của cậu lên xé tung một trận, đúng lúc Lạc Thần Hi về nhà
“Sao thế? Đang làm xiếc à?” Lạc Thần Hi vừa bước vào cửa lớn đã nhìn thấy Hạ Vân Cẩm đang xé quần áo của Lạc Lăng với động tác khoa trương, anh lạnh lùng hỏi
Hạ Vân Cẩm nghe thấy giọng của anh, chợt biến sắc, quay mặt lại mỉm cười
“Ôi, người ta bị cục cưng chọc tức đẩy anh, nó lại không nghe lời rồi.” Cô ta bước lên trước khoác cánh tay của anh, nói với vẻ mặt ấm ức.
Lạc Thần Hi nhặt bộ quần áo của Lạc Lăng bị cô ta xé tơi tả kia, nhướng mày không vui nói: “Nên em liền lấy quần áo của Lăng Lăng để trút giận?” Về mặt Hạ Vân Cẩm lúng túng, thật xúi quẩy, cô ta kìm nén cơn giận cả ngày trời trong nhà, vừa mới phát tiết một chút, liền bị anh về nhà bắt gặp
Trước lời hỏi tội của anh, cô ta chỉ có thể tiếp tục giả vờ oan ức: “Anh không biết đó thôi, là do em bị Lạc Lăng ép đến điên rồi.”
Lạc Thần Hi ngồi lên sofa, nói: “Em nên tự xem lại cách dạy dỗ của mình đi.”
Hạ Vân Cẩm bị cầu này của anh làm nghẹn đến nỗi không còn lời nào để nói, thẩm mắng trong lòng: Nói như thể anh rất biết dạy dỗ con trai ấy, một ngày tới tối anh bận này bạn kia, bận xong chuyện công còn lo phóng đãng với ả hồ ly La Thiên Nhã kia, bây giờ lại còn trang tráo nói cách dạy dỗ của cô ta không đúng
Tuy Hạ Vân Cẩm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bề ngoài vẫn vờ như ấm ức
Cô ta đến ngồi cạnh anh, ngả vào anh, dè dặt làm nũng: “Chồng à, hay là em đến công ty hỗ trợ công việc của anh nhé, có được không?” Như vậy thì cô ta có thể trông chừng anh và La Thiên Nhã mỗi ngày, không để ả hồ ly đó dụ dỗ anh nữa.
Lạc Thần Hi nhíu đôi mày anh tuấn, không vui nói: “Lạc Lăng thì sao? Ai chăm sóc nó? Em cảm thấy đi làm là một chuyện rất vui?”
Hạ Vân Cẩm chu môi: “Em có thể vừa làm việc vừa chăm sóc cho Lạc Lăng mà, hơn nữa một mình em ở nhà nhàm chán lắm, người ta chẳng qua chỉ muốn cuộc sống phong phú hơn một chút.” Lạc Thần Hi hất tay của cô ta ra, đứng dậy, không muốn nghe cô ta nói vớ vẩn nữa, thẳng thừng ra kết luận: “Tập đoàn Lạc Thần vẫn không thiếu chút sức lao động ít ỏi này của em, ở yên trong nhà cho anh, làm tốt bổn phận của em.”
Anh nói xong, quay người đi lên lầu
“Chồng! Chồng à!” Cô ta vẫn không từ bỏ gọi sau lưng anh, nhưng Lạc Thần Hi lại không thèm để ý
Hạ Vân Cẩm hận đến mức giậm mạnh chân, hừ, không để cô ta đến công ty làm, không phải chính vì ả hồ ly kia sao? Muốn nhân công việc để làm chuyện xằng bậy, nghĩ thôi cũng đừng hòng
Cô ta sẽ không để La Thiên Nhã đó đạt được mục đích đầu, cứ chờ mà xem.
Lạc Thần Hi, anh là của em, mãi mãi mãi mãi cũng là của em! Không ai cướp đi được!
Trong Tập đoàn Lạc Thần, Thiên Nhã ngồi ở bàn làm việc, vô cùng nhàn rỗi
Chẳng bởi điều gì, mà chính vì, cô là “trợ lý riêng” của Lạc Thần Hi, ngoài làm việc vặt cho một mình anh, ai cũng không dám sai bảo cô, hơn nữa những việc chung đều không cần cô làm, ngay cả gõ văn kiện, nghe điện thoại gì đó cũng không cho phép cổ can thiệp
Đây là đang đề phòng gián điệp sao? Nếu đã sợ cô tiết lộ cơ mật của công ty như thế, sao còn muốn bắt ép cô trở về? Hừ, thật không hiểu nổi anh ta
Chắc chính là để giày vò cô ra trò..
Dường như lý do này là hợp lý nhất
A!!! Cái số của cô thật là khổ mà.
Cuối tuần, Thiên Nhã khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài dạo trung tâm thương mại với La Tiểu Bảo
“Ma mi, đây là lần đầu chúng ta đón Tết ở bên này, người ta mong quá đi.” Thật ra cậu mong được đón Tết cùng cha, ma mi và Lạc Lặng hơn.
Thiên Nhã nhìn quần áo trẻ em mẫu mới cực kỳ đáng yêu trong cửa hàng thời trang trẻ em, chốc chốc lại lấy xuống ướm lên người La Tiểu Bảo, đáp: “Đúng thế, mẹ cũng rất mong có thể đón Tết ở bên này với Tiểu Bảo.” Thật sự thì đã sáu năm cô không đón Tết ở bên này rồi, bây giờ khắp phố đều là không khí mùa xuân, loại cảm giác này hơi giống lúc nhỏ
Có điều, những năm qua thành phố A cũng thay đổi quá nhiều rồi, mà bên cạnh cô cũng đã có thêm La Tiểu Bảo, mọi thứ đều không như trước nữa.
“Chà, bộ này rất hợp với con đó, mau đi thử một chút nào.” Thiên Nhã cầm một bộ âu phục nhỏ ướm trước người La Tiểu Bảo.
La Tiểu Bảo nhận lấy, đôi mắt to sáng ngời đảo một vòng: “Ma mi Thiên Nhã, hay là mẹ cũng mua một bộ quần áo cho Lạc Lăng nha? Người ta muốn mặc giống Lạc Lăng.” Lạc Lăng? Con trai của Lạc Thần Hi? Cậu bé khôn lanh thi thoảng hay nhắn tin cho cô? Thiên Nhã yêu chiều xoa đầu con trai: “Nhóc con, từ khi nào mà con thân với Lạc Lăng như thế, bình thường mẹ cũng đâu thấy bọn con chơi với nhau.” Nguyên nhân là vì cùng cha, cho nên hai nhóc con mới ăn ý như thế ư? À...
La Tiểu Bảo cười hì hì: “Đây là bí mật không thể nói, bọn con là anh em thân thiết đấy.”
Thiên Nhã nghe vậy, vẻ mặt lo lắng: “Bé cưng, nhất định không được đến nhà Lạc Lăng chơi đó, có biết không?” Lạc Lăng trông giống La Tiểu Bảo không nhỉ? Nếu như giống nhau..
La Tiểu Bảo giả ngốc, hỏi với vẻ thơ ngây: “Vì sao ạ? Ma mi sợ dì Hạ sẽ đánh luôn Tiểu Bảo sao?” Thiên Nhã chợt nhíu mày, hỏi: “Hạ Vân Cẩm thường đánh Lạc Lăng ư?” Cô đau lòng thay người anh em cùng cha khác mẹ kia của con trai
Cùng cha khác mẹ, cách miêu tả này..
cô luôn cảm thấy có chút kỳ quặc.