*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh nhướng mày: “Ô? Suýt nữa thì quên, bạn trai của cô là Kha Tử Thích.” Lời của cô đã nhắc nhở anh
Rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Nguyên nhân gì mà lại đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu hổm cố nhắc về cha? Sau đó mở lời trước muốn giúp cô tìm cha? Lạc Thần Hi, mày thật sự đã trúng độc, hay là bị cô ta dụ dỗ thành công rồi?
Thiên Nhã cười lúng túng, định giải thích rõ thật ra cố và Kha Tử Thích không phải bạn trai bạn gái của nhau, nhưng mà, lời đến cổ họng, cô chợt nghĩ: Như vậy không phải rất tốt sao? Cứ để anh ta hiểu lầm đi,2dù gì cô cũng đang muốn tránh xa anh ta không phải sao? Lúc này, Hạ Nhật Y gõ cửa đi vào, báo với Lạc Thần Hi rằng Lạc Thần Dương đã đến.
Lạc Thần Dương? Vừa nghe đã biết là người của gia tộc họ Lạc rồi? Thiên Nhã suy nghĩ, thoáng thấy Lạc Thần Hi nghe xong tên của anh ta thì sắc mặt liền không tốt lắm, xem ra người này không đơn giản như thế.
Thiên Nhã còn chưa kịp rời văn phòng, vị Lạc Thần Dương này đã nghênh ngang đi vào trong
“Anh trai yêu quý của em, dạo này anh rất khỏe nhỉ? Em đặc biệt về đây thăm anh này.” Lạc Thần Dương đi vào đặt mông ngồi8đối diện Lạc Thần Hi, bạ đâu nói đấy.
Đây là một người đàn ông có khí chất không hề giống với Lạc Thần Hi, anh ta mang dáng vẻ của con em nhà giàu lêu lổng, đôi mắt một mí, có thể nhận ra tính cách bên ngoài bên trong đều là tùy tiện bốc đồng, hoàn toàn khác với vẻ phóng túng bất kham mà thi thoảng Lạc Thần Hi thể hiện ra.
Khoé môi Lạc Thần Hi nở một nụ cười mỉa: “Tôi sợ rằng không nhận nổi niềm vinh hạnh này.”
Lạc Thần Dương bật cười phóng đãng, nói: “Anh trai nói gì vậy? Đường đường là Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần, sao lại có thể không tiếp nhận nổi,9thật ra em, cũng rất thích cuộc sống tự do tự tại của nước Anh, đều tại lão già, ông ta ép em về đây, bảo rằng phải quay về Tập đoàn Lạc Thần đòi lại anh chút địa vị nhỏ nhoi, anh thấy ông ta có nực cười hay không?”
Được lắm, đủ thẳng thắn, nhanh như thể đã nói rõ mục đích đến đây.
Lạc Thần Hi tựa đầu lên lưng ghế, khoanh tay, ung dung nói: “Ở đây bất cứ khi nào đều có địa vị nhỏ nhoi của cậu, chỉ sợ cậu không giữ được.” Đại hội cổ đông lần trước thất bại thảm hại trước anh, quả nhiên, bác cả tốt của anh còn nghĩ ra một nước có như2vậy, nhưng ông ta cũng quá coi trọng đứa con trai bất lực này của mình rồi chăng? Lạc Thần Dương, ngoài ăn nhậu chơi bời, còn biết đến gì nữa? Anh trái lại muốn xem kỹ.
Lời của Lạc Thần Hi không hề khiển Lạc Thần Dương da mặt vốn dày cảm thấy bối rối, anh ta chợt cười, thoáng nhìn ly cà phê trước mặt Lạc Thần Hi vẫn đang phả hương thơm nồng đậm, sau đó chuyển ánh mắt sang Thiên Nhã đứng bên cạnh từ nãy đến giờ, quan sát cô từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ ngỡ ngàng: “Người đẹp này, pha một ly cà phê uống thử nhé?” Anh ta hỏi với điệu bộ “thèm uống”,2trong mắt toàn ý chòng ghẹo trần trụi
Thiên Nhã cảm nhận được sự nhìn ngắm vô lễ của anh ta, gật đầu, đi đến gian uống nước để pha cà phê
Lạc Thần Dương luôn dõi mắt theo Thiên Nhã, cho tới khi cô đến gian uống nước: “Chà, anh thật là có diễm phúc nha, trong văn phòng toàn là người đẹp, không sợ chị dâu yêu quý của em ghen sao? À, lẽ nào cô ấy chính là La Thiên Nhã mà người ta kế lại?“.
Trước đây anh ta từng nghe cha kể trong tiệc sinh nhật của ông cụ, Lạc Thần Hi ngang nhiên đưa người phụ nữ khác đến chúc mừng ông cụ, còn luôn miệng nói là “bạn gái” của anh, tuy về sau không ai quan tâm đến chuyện này nữa, nhưng hôm nay xem ra, La Thiên Nhã này quả nhiên đúng như người ta truyền miệng, xinh đẹp động lòng người lại mang nét trong sáng đáng yêu, anh ta đã nói mà, những người phụ nữ được anh trai vừa ý đều là cực phẩm.
Ánh mắt Lạc Thần Hi chợt gay gắt: “Có vẻ như hai cha con cậu đều đang quan tâm từng li từng tí cuộc sống riêng của tôi.” Anh cố tình nhấn mạnh ba từ “cuộc sống riêng”, cũng như ngẩm ra hiệu với anh ta: La Thiên Nhã, cậu đừng mong động vào cô ấy.
Ai ai cũng biết Lạc Thần Dương là một tên công tử trăng hoa, những người phụ nữ mà cậu ta ngủ cùng trong một năm, đoán chừng một xe tải cũng không chở hết
Còn cả đời ngủ với bao nhiêu cô? Điều này e rằng không cách nào ước lượng được
Nếu thành tựu trên phương diện này của cậu ta có thể chuyển sang cho sự nghiệp, cho học hành, thì triển vọng tương lai có lẽ còn rộng mở hơn cả Lạc Thần Hi anh
Những người đàn ông luôn truyền một loại thông tin với nhau, từ trong đôi mắt nhìn Thiên Nhã của cậu ta, Lạc Thần Hi biết được, cậu ta có hứng thú với Thiên Nhã
Mà từ ánh mắt nhìn Thiên Nhã và hàm ý bảo vệ trong lời nói của anh, Lạc Thần Dương cũng có thể biết, vị trí của La Thiên Nhã này ở trong lòng Lạc Thần Hi không hề đơn giản
“Ha ha, đương nhiên em phải quan tâm cuộc sống riêng của anh, ai mà biết ngày nào đó chị dâu đổi người, em thân là người một nhà lại không hay biết gì, vậy chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ rồi sao?” Lạc Thần Hi nhếch môi, cười giễu: “Thể thì thứ lỗi cho người anh này không quan tâm cậu được như vậy, xin hỏi bên cạnh cậu ngày nào không đổi người?” Lạc Thần Dương nghe xong không nổi giận, ngược lại như vừa nhận được lời khen”, vươn ngón trỏ nghịch cảm của mình một lúc: “Nói cũng phải, phụ nữ mà, chính là phải chăm đổi, đừng đợi đến ngày nào đó có ý định mà không làm được, lúc ấy muốn đổi cũng không kịp rồi.” Thiên Nhã bưng cà phê đến, đặt trước mặt của anh ta: “Cà phê của ngài.” Nghe anh ta nói với điệu bộ đắc ý, Thiên Nhã thật sự hận không thể đạp anh ta một cú, một câu nói thật để tiện..
một con người thật để tiện..
“Cảm ơn người đẹp nhé, à, không, là Thiên Nhã.”
Lạc Thần Dương nhận lấy cà phê, sờ vào mu bàn tay của cô như cố ý lại như vô tình, Thiên Nhã vội vàng rụt tay về
Lạc Thần Hi nhận ra hành động nhỏ này của anh ta, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh lẽo
“Tên Thiên Nhã không phải ai cũng có thể gọi.” Anh tuyên bố chủ quyền
Vẻ mặt Lạc Thần Dương “tò mò”: “O? Nếu đã không thể gọi em như thế, vậy anh gọi em là cục cưng nhé, có được không?” Thiên Nhã miễn cưỡng nở một nụ cười mỉm, nói: “Chủ tịch, không còn gì thì tôi ra ngoài trước đây.” Ở lại chỗ này thật sự rất nguy hiểm, một Lạc Thần Hi đã đủ yêu nghiệt rồi, bây giờ lại có thêm một tên như ác ma, ôi anh em nhà họ Lạc..
Lạc Thần Hi gật đầu, Thiên Nhã quay người đi ra ngoài
“Chậc chậc, hoa dại luôn thơm hơn hoa nhà nha, hoa dại này hái khéo, hái khéo!” Ánh mắt của Lạc Thần Dương nhìn theo Thiên Nhã, một giây trước khi cánh cửa được cô đóng lại mới lưu luyến rời đi, sau đó anh ta giơ ngón cái nói với Lạc Thần Hi một cách xấu xa.
Khoé môi Lạc Thần Hi tiếp tục nhếch lên, uy hiếp mang ý châm biếm: “Nếu thằng nhóc nhà cậu dám hái hoa dại hoa nhà gì đó tại công ty, cẩn thận cái chân của cậu.” Lạc Thần Dương và làm bộ dạng vừa oan ức vừa hoảng sợ: “Anh xấu quá, đây chẳng phải chỉ cho quan viên phóng hỏa mà không cho dân thường đốt đèn sao? Dân chủ ở nơi đâu? Tự do thân thể ở nơi đâu? Tập đoàn Lạc Thần dưới sự thống trị của ngài sao ngày càng thụt lùi rồi?”
“Đây là phép tắc, cậu muốn ở lại hay không, không thì cút.” Anh thẳng thừng đuổi khách, anh không hề lo lắng Lạc Thần Dương mang đến mối đe dọa gì với địa vị của mình, điều làm anh lo lắng hơn là, có một đứa em họ như vậy ở công ty, sẽ khiến Tập đoàn Lạc Thần rơi vào cảnh gà bay chở chạy.
(*) Gà bay chó chạy: ví với sự rối ren, tan tác, loạn lạc.
“Ở lại! Đương nhiên ở lại! Có thể ngắm người đẹp để dưỡng cặp mắt may mắn này, cũng là một chuyện tốt nha, dù sao lần này lão già đã nghiêm khắc hạ lệnh cho em phải về giúp đỡ Tập đoàn Lạc Thần, nếu em dám chạy về nước Anh, chắc thật sự không giữ nổi chân nữa.” Anh ta nghiêm chỉnh nói rõ trở về Tập đoàn Lạc Thần chiếm lại vị trí hoàn toàn không phải ý của bản thân anh ta, mục tiêu lớn nhất cuộc đời anh ta là sống phóng túng, đối với công việc điều hành công ty vừa mệt lại tốn công vô ích, thật sự một chút hứng thú cũng không có.
“Vậy cậu cứ ở lại đây làm việc cho tốt, tôi vô cùng hoan nghênh.” Lạc Thần Hi xòe tay nói với dáng vẻ không quan tâm
Suy nghĩ của Lạc Thần Dương thể nào, hay thậm chí khả năng của cậu ta đến đâu, sao anh lại không biết? Dù để Lạc Thần Dương làm Chủ tịch, cậu ta cũng không làm nên chuyện lớn lao gì, cứ đến đi, xem thử cậu ta có thể đẩy lên sóng gió gì.
Ngày hôm sau, Lạc Thần Dương đã “an cư lạc nghiệp” trong Tập đoàn Lạc Thần, chức vụ của anh ta là Phó Chủ tịch, có văn phòng nằm cạnh văn phòng của Chủ tịch
Về vị “Phó Chủ tịch” từ trên trời rơi xuống này, nhân viên trên dưới công ty kỳ thực không niềm nở cho lắm, vị công tử họ Lạc này đã sớm nhơ danh xấu tiếng tại thành phố A rồi, không lo làm ăn đàng hoàng, còn tiêu xài phung phí, thật sự khác với thanh niên tài giỏi Lạc Thần Hi làm việc thực tế và có bản lĩnh.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Lạc Thần Hi đồng ý để anh ta vào công ty, đồng thời cho anh ta một chức vụ hàng đầu như vậy, chú ý, thật sự là một chức vụ hàng đầu
Thể là Lạc Thần Dương vô cùng an phận thủ thường gánh vác “chức vụ hàng đầu” này, từ nước Anh quay về thành phố A bắt đầu ăn nhậu chơi bời.
Hôm nay Kha Tử Thích đến khách sạn Lạc Thần để bàn việc xây lại khu Vân Thành với Lạc Thần Hi, do tuổi thọ của một số nhà lẩu ở khu Vân Thành thật sự đã quá lâu đời, nên xây lại tương đối rườm rà, vì vậy sau khi thương lượng và thống nhất với chủ nhà, anh quyết định sẽ đập bỏ và xây lại những ngôi nhà đó.
Phố thương mại văn minh cũng bắt đầu được lên kế hoạch rồi, nhà Thiên Nhã bởi vì nằm ở góc tương đối vắng vẻ của khu Vân Thành nên vẫn chưa bắt đầu xây lại
Vị “Phó Chủ tịch” Lạc Thần Dương lại khá có hứng thú tham dự cuộc họp này
Nhưng thứ làm anh ta cảm thấy thú vị hiển nhiên không phải cuộc họp, mà là: Kha Tử Thích
“Chủ tịch Kha, lâu rồi không gặp, thể nào, có nhớ tôi không?” Lạc Thần Dương bắt tay với Kha Tử Thích, cười nói, vẻ mặt giễu cợt
Kha Tử Thích nở nụ cười mỉm kiểu công việc của anh, đáp: “Thật sự đã rất lâu không gặp rồi, có điều anh vẫn không thay đổi một chút nào.” Vẫn tùy tiện và phóng đãng
Ánh mắt Lạc Thần Dương nhìn Kha Tử Thích hơi đổi sắc thái, bưng một ly cà phê lên, đưa cho anh: “Nào, Chủ tịch Kha, tôi mời trước.” Kha Tử Thích chợt khựng lại, sau đó vươn tay muốn đón lấy
Nào ngờ Lạc Thần Dương lấy ly cà phê trong tay mình, đổ đầy lên tay của Kha Tử Thích.
Thiên Nhã hít vào một ngụm khí lạnh, Hạ Nhất Y và những người phụ trách dự án khác cũng giật mình biển sắc, bởi vì hành động của Lạc Thần Dương rõ ràng là cố ý
Lạc Thần Hi lại bình thản, khoanh tay ngồi trên ghế, nhướng mày nhìn hai người đang ngầm dâng sóng lớn
Nhưng khi Thiên Nhã bước lên trước nắm lấy tay của Kha Tử Thích với vẻ mặt căng thẳng, quan tâm hỏi anh có bị bỏng hay không, ánh mắt của Lạc Thần Hi chợt tối sầm lại.
“Không sao, em đừng lo lắng.” Kha Tử Thích mỉm cười dịu dàng với Thiên Nhã, lấy khăn tay từ trong túi ra, lau sạch cà phê trên tay.