Cô nhìn trái ngó phải một lượt cũng không thấy bóng dáng cậu bé đâu, đôi mày thanh tú chợt nhíu lại. Nhóc con này lại chạy đi đâu rồi? Trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an, cô bắt đầu tìm kiếm bên trong siêu thị.
Khu đồ ăn nhanh, khu đồ chơi, cô đã tìm khắp siêu thị một lượt nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của bé cưng nhà mình. Rốt cuộc nhóc con đó đã đi đâu rồi? Vẻ mặt La Thiên Nhã ngày càng lo lắng, cô cứ mải tìm, kem trên tay cũng chảy hết rồi.
Cô sốt ruột như đang ngồi trên đống lửa, sau cùng tìm đến phòng phát thanh của siêu thị nhờ họ giúp đỡ tìm kiếm, cổ đứng ở quán kém đợi cậu bé, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy cái đầu nhỏ đáng yêu thân thuộc kia xuất hiện.
Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? La Thiên Nhã nôn nóng định gọi điện thoại báo cảnh sát, chợt nhìn thấy gương mặt đáng yêu thân thuộc ấy trong một cửa hàng thời trang cao cấp. Cô kìm ngay nước mắt lại, mỉm cười, lao nhanh về hướng đó, không hề chần chừ mà ôm chầm cậu bé vào trong lòng.
“Nhóc con nghịch ngợm này, không phải đã nói sẽ ngoan sao, tự mình chạy đi đâu chơi vậy, dọa chết ma mi rồi, mẹ còn tưởng không còn gặp con nữa, lần sau mà như vậy mẹ sẽ không đưa con ra ngoài nữa!” La Thiên Nhã vừa ốm con trai vừa nghẹn ngào mắng, nhưng trong giọng điệu lại mang theo yêu thương và cưng chiều. Thấy cậu bé đứng im trong lòng mình, cơn giận của cô cũng nhanh chóng tan biến vì gương mặt vô tội của cậu, cô xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Sau này không được để ma mi lo lắng nữa, được không? Ngoắc tay nào.” Cậu bé ngẩn ra nhìn cô ba giây, cuối cùng nở một nụ cười “thương hiệu”, giơ ngón út trắng trẻo ra: “Một trăm năm không được thay đổi.” “Những bộ đồ trên người con...” La Thiên Nhã nghi ngờ nhìn quần áo của cậu bé. Kỳ lạ, lúc ra ngoài rõ ràng cậu không mặc bộ này. Cậu bé đảo mắt hai cái, chỉ vào cửa hàng bên cạnh cửa hàng giày trẻ con: “Mẹ xem, bộ này là con vừa mua từ cửa hàng quần áo trẻ em, người ta chọn lâu lắm đó, có đẹp trai không ạ?”
Là Thiên Nhã nửa tin nửa ngờ: “Hóa ra con lén mang tiền ra ngoài, xem ra là có kế hoạch từ trước, tự mình chạy đi mua đồ thì bỏ mặc ma mi luôn, về nhà mẹ sẽ nhắc chú Tử Thích đừng cho con tiền tiêu vặt nữa.” Cô bế cậu bé, ngoài miệng làu bàu nhưng trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì không để lạc mất con trai.
“Ma mi ma mi, người ta muốn tắm, mẹ giúp con đi.” “La Tiểu Bảo” cầm quần áo muốn thay chạy lon ton đến trước mặt La Thiên Nhã, giọng như làm nũng.
La Thiên Nhã nhìn con trai cưng hai ngày nay hành động “quái dị”, bứt tóc, quyết định không thể dung túng cho sự lười biếng của cậu bé: “Không được, trước đây còn nói không thích ma mi tắm cho, nói rằng muốn làm một đứa trẻ ngoan ngoãn độc lập tự cường mà?”
Cậu bé chu môi, tỏ ra kháng nghị: “Không không, người ta không muốn tự tắm, con muốn ma mi tắm cho con cơ.”Xem ra cậu đã quyết định ngang bướng đến cùng.
La Thiên Nhã bực mình bể cậu bé lên, vỗ nhẹ lên mông cậu vài cái: “Được rồi, nhóc con xấu xa, ngày càng vô lý, sao càng lớn càng sống thụt lùi thế này.” Nhóc con này từ khi ba tuổi đã không để người làm mẹ là cô phải tắm cho nữa, không ngờ khi đến đây tính tình lại thay đổi nhiều đến thế.
Màn đêm buông dần, tại một ngôi biệt thự xa hoa nằm trong khu nhà giàu của thành phố A. Lạc Thần Hi vừa trở về từ công ty, đặt chân vào cửa đã bị một cậu bé chạy đến đòi anh bể...