*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu người này là cha, thì tốt biết mấy.
“Lần sao không cần phiền anh như vậy đâu, từ xa xôi đến đây, vất vả lắm.” Thiên Nhã ăn bữa sáng tình yêu, ái ngại nói.
Cô biết Kha Tử Thích lại muốn trách cổ quá khách sáo.
“Em lại...”
“Phải phải, là em sai, em không nên khách sáo như thể đúng không, anh ăn chung đi, nào.” Thiên Nhã và Kha Tử Thích nhìn nhau cười, hình ảnh này trông vô cùng dịu dàng hài hòa
Cậu bé nhìn hai người cùng khách sáo với nhau nhưng trông cực kỳ ăn ý bằng đôi mắt to tròn, thầm nghĩ chả trách cha lại ghen, nếu cha không xuất hiện, cậu cũng sẽ đón nhận chú Tử Thích làm cha của mình, để chủ chăm sóc cho Thiên Nhã cả đời.
Hi hi, cha ơi, cha nhất định đừng2giận dó, người ta chỉ là nói ví dụ, giả sử không có cha thổi.
“Hai ngày nữa anh sẽ đi Canada, chắc sang năm mới về.” Kha Tử Thích như đang tạm biệt vợ mình, gương mặt mang vẻ luyến tiếc.
“Như vậy rất tốt, anh bầu bạn với ông bà ngoại nhiều hơn đi, họ cũng lớn tuổi rồi, qua đây cũng không tiện.” Thiên Nhã nói
La Tiểu Bảo cảm nhận được ánh mắt hơi tối đi nhưng không dễ nhận ra của Kha Tử Thích, cậu nói bằng giọng non nớt: “Chú Tử Thích ơi, cháu và mẹ sẽ nhớ chú.” Kha Tử Thích xoa đầu cậu bé: “Chú xin lỗi, không thể cùng đón năm mới với hai người.” Những ngày tháng cùng trải qua với Thiên Nhã và bảo bối nhỏ, anh đều rất trân trọng
“Không sao đâu ạ, chúng ta9có thể gọi video với nhau.” La Tiểu Bảo quay ngược lại vỗ vai, an ủi anh
Thiên Nhã cũng cười tươi, véo nhẹ đôi má nhỏ của cậu bé, nói: “Đúng vậy, em và bé cưng đều sẽ nhớ anh.” Kha Tử Thích nở nụ cười tỏa nắng ấm áp vốn có: “Cháu mau ăn đi, sắp muộn giờ học rồi đó.”
Ăn sáng xong, một nhà ba người” vui vẻ đi xuống lầu
Vừa bước ra cửa lớn, một chiếc xe quen thuộc in vào tầm mắt của Thiên Nhã
Kha Tử Thích nhìn theo hướng ánh mắt kinh ngạc của cô, cũng bất ngờ theo.
Thiên Nhã vội vàng đẩy cậu bé ra sau lưng: “Sao..
sao anh ta lại đến đây...”
Cậu bé đứng sau hỏi: “Ai đến vậy mẹ?” Lạc Thần Hi bước xuống xe, nhìn hai người thành đôi thành cặp này, khoé môi như6cười như không, đang định đi qua từ bên kia đường
Kha Tử Thích biết Thiên Nhã đang dè chừng điều gì, nên anh kéo cái nón trên đầu cậu bẻ xuống, bể cậu lên xe của mình: “Tiểu Bảo sắp muộn giờ học rồi, anh đưa nó đi học trước.” Từ trong xe, anh ngó đầu ra nói với Thiên Nhã, sau đó khởi động xe rời khỏi.
Thiên Nhã thầm thở phào, vẫy tay với xe của Kha Tử Thích.
Cảm ơn anh nhé, Tử Thích.
Nhưng mà..
biểu hiện của anh ấy, sao lại giống như đã biết được điều gì? Trời ơi, cô đã nói với Tử Thích từ lúc nào!
Có vẻ anh ấy đã biết La Tiểu Bảo và Lạc Thần Hi chính là..
“Sao thế? Còn luyến tiếc à?” Lạc Thần Hi bước đến trước mặt của cô, lên tiếng mà giọng đầy mùi0giấm
Nhìn thấy ánh mắt vô cùng không nỡ này của cô, anh càng thêm bực mình
Thì ra tối hôm qua cô sống chết không chịu để anh đi lên đó, hơn nữa còn dùng đến chiều lặng lẽ chuẩn mất, chính là bởi vì có Kha Tử Thích
“Anh..
anh đã nhìn thấy rồi?” Thiên Nhã dò hỏi, vấn đề hiện tại khiến cô quan tâm hơn cả là anh có nhìn thấy La Tiểu Bảo hay không
Lạc Thần Hi khoanh tay: “Thế nào? Có tật giật mình sao?” Anh nở một nụ cười giễu sâu xa
Thiên Nhã toát mồ hôi lạnh, lẽ nào đã khiến anh ta nghi ngờ rồi: “Tôi không hiểu anh có ý gì.” Trời ơi, không phải chứ, La Tiểu Bảo và anh ta, chẳng qua chỉ giống nhau một chút chút thôi mà
Tuy rằng có khuynh hướng ngày càng giống7nhau, vả lại còn không chỉ giống một chút nữa
“Không hiểu ư? Còn giả ngốc.” Lạc Thần Hi nhướng mày hỏi
“Tôi giả ngốc cái gì chứ, sao tôi phải giả ngốc.” Thiên Nhã hụt hơi đáp
“Xem ra quan hệ của hai người, cũng thật là, thân thiết đấy.” Thi thoảng qua đêm ở nhà cô? Anh lại thấy không phải như thể, rõ ràng đã sống chung với nhau rồi.
“Tôi với con trai tôi, đương nhiên thân thiết rồi.” Thiên Nhã úp mở.
Sắc mặt của Lạc Thần Hi càng tốt hơn, người phụ nữ này, rốt cuộc là vốn không cùng một kênh với anh, hay là có tính giả ngây giả dại thế
“Lên xe.” Anh lạnh lùng gọi
Đó là xe giặc, cô không thèm lên.
Hu hu, lẽ nào anh ta muốn bắt cô lên xe tra khảo sao? “Cô muốn để tôi vác cô?” Thấy vẻ mặt cô không tình nguyện, sắc mặt anh càng thêm u ám
“Thôi được.” Lên thì lên, có vẻ nếu cô không lên xe thì còn chết nhanh hơn khi lên xe
“Cô chuyển đi đi.” Trên xe, anh bỗng nói, giọng điệu như ra lệnh
Chuyển đi? Cô không nghe nhầm chứ? Anh ta đang bảo cô chuyển nhà ư? “Sao..
sao tôi phải chuyển?” Vẻ mặt Thiên Nhã khó hiểu
“Xem ra cô rất luyến tiếc tổ ấm của hai người.” Ý ghen tuông nồng nặc luôn bao bọc bên trong xe, chỉ là Thiên Nhã đã hoàn toàn hiểu nhầm hướng
“Tôi..
tôi và Tiểu Bảo sẽ không chuyển đi.” Tâm trạng của Thiên Nhã rất rối bời, lời của tên này làm cô ngày càng không hiểu nổi
“Vậy bảo một mình người đó chuyển đi.” Anh nói bằng giọng điệu không cho phép từ chối
Thiên Nhã kinh ngạc: “Tôi sẽ không rời xa anh ấy* đâu!” (*) Ý Thiên Nhã là “nó”, nhưng bị Lạc Thần Hi nghe nhầm thành “anh ấy”
Giọng của cô còn chưa dứt hẳn thì Lạc Thần Hi đã không nhẫn nại được mà phanh gấp
Anh nhìn cô chằm chằm, bật ra vài từ thông qua kẽ răng: “Cô nói gì?” Hơi thở ngang ngược âm u lạnh lẽo tỏa ra từ anh bao trùm lấy cô, khiến Thiên Nhã hít vào một ngụm khí lạnh
“Tôi..
tôi sẽ không rời xa Tiểu Bảo!” Cô nói trong kiến định
Nghe được câu này, mặt Lạc Thần Hi đầy vạch đen, quả nhiên cô không cùng một kênh với anh
“Thế Kha Tử Thích thì sao?” Sắc mặt của anh đã dịu đi một chút, nhướng mày hỏi
“Tử Thích?” Thiên Nhã không hiểu
“Bảo anh ta chuyển đi.” Anh thẳng thừng ra lệnh
Lúc này Thiên Nhã mới bừng tỉnh, nhớ đến chuyện tối qua mình bỏ chạy, biết anh đang nghĩ gì nên cô giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu.” Hừm, sao cô phải giải thích chứ, hơn nữa còn mang dáng vẻ làm sai
“Vậy thì thế nào? Thi thoảng đến tán dóc, sau đó trọ lại vài đêm?” Ngay cả tán dóc anh cũng cảm thấy không thể tha thứ
Nghe những lời nói như chất vấn của anh, Thiên Nhã quay mặt sang cửa sổ: “Đó là chuyện của chúng tôi.” Anh ta là đàn ông đã có vợ, quản có nhiều như thế làm gì, cho dù có quản, cũng nên quản Jenny Trình đi, và còn một số “hoa dại” khác mà cô không biết đến nữa.
Hay cho “chuyện của chúng tôi”, “chúng tôi” ư? Cô nói đến thân mật, thuận miệng biết bao.
“Muốn thêm lần nữa không?” Anh hỏi với vẻ mặt u ám.
Trời ơi, anh ta lại dở chứng rối
Thiên Nhã theo bản năng nắm chặt dây an toàn: “Đừng..
đừng.” Cô tỏ ra kinh hoàng.
Mới sáng sớm, cô không muốn nôn đâu.
Nhưng đã muộn rồi.
Tàu lượn siêu tốc lại đến rồi..
“Anh..
anh định đi đâu thể! Tôi muốn đi làm, thả..
thả tôi xuống xe.” Lạc Thần Hi biểu diễn kỹ thuật lái xe thuần thục của mình, không hề quan tâm đến yêu cầu của Thiên Nhã
Đi làm ư? Chắc não của người phụ nữ này bị úng rồi? Sếp của cô là ai? Là Lạc Thần Hi anh
Chính vào lúc này, Kha Tử Thích gọi đến
Thiên Nhã vừa cầm điện thoại ra, thì đã bị Lạc Thần Hi giật lấy, tắt máy một cách dứt khoát.
Cái tên này! Lại thế rồi!
Xe chạy đi như bay suốt một giờ đồng hồ, đến một lâm viên nghỉ dưỡng trứ danh của thành phố A, ở đây nổi tiếng với suối nước nóng, là nơi tuyệt vời để người dân của thành phố A đến nghỉ dưỡng
Thiên Nhã vịn vào một thân cây lớn, nôn ra hết bữa sáng tình yêu của Kha Tử Thích
“Anh đưa tôi tới đây..
làm gì...” Thiên Nhã nôn đến không còn biết trời đất, choáng váng để trán, hỏi anh
“Khảo sát.” Anh đáp nhanh gọn, sau đó đi về phía quầy lễ tân
Thiến Nhã yếu ớt vươn tay gọi anh: “Khảo sát: Chờ..
chờ tôi với.” Lẽ nào cô lại bị bắt cóc nữa sao? Hu hu, mệnh của cô sao khổ thế này...
Oa..
biệt thự đẹp quá! Nhưng mà, chỗ này chỉ có một căn phòng, là phòng đơn cho tình nhân
“Chủ tịch, ngài thấy có phải chúng ta có thể yêu cầu thêm một căn phòng không?” Thiên Nhã dò hỏi
“Có thể, cô tự đi yêu cầu.” Lạc Thần Hi cởi áo khoác ném lên giường, trả lời với vẻ mặt không quan tâm
Mặt Thiên Nhã đầy vạch đen, chi phí nghỉ lại giá trên trời này, sao cô trả nổi chứ, còn bi kịch hơn đó là: sáng nay ra của cô đã quên mang theo ví tiền
Tiếp đó Lạc Thần Hi ngồi xe du lịch dạo quanh bên trong lâm viên nghỉ dưỡng, công viên có những tảng đá lớn với hình thù lạ mắt, chùa miếu, động Thanh Đàm,..
hơn mười mấy địa điểm, Thiên Nhã theo cạnh anh, đi loanh quanh đến mức đầu óc càng thêm choáng váng
“Chủ tịch, sao lại khảo sát chỗ này?” Thiên Nhã yếu ớt hỏi.
“Bởi vì không bao lâu nó sẽ nằm dưới trướng Tập đoàn Lạc Thần.” Giọng điệu của Lạc Thần Hi như đang kể lại việc mình chuẩn bị mua một bộ quần áo mà thôi.
Đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Thiên Nhã há to: “Chuyện..
chuyện này là thật sao?” Đúng là người có tiền thì khác với người bình thường, muốn có gì thì có nấy, muốn mua gì thì mua nấy, muốn một nơi nào đó thuộc về mình, chỉ cần đi khảo sát một chút là được
“Đừng làm vẻ mặt đó, rất thất lễ với tôi.” Lạc Thần Hi thoáng liếc nhìn Thiên Nhã kinh ngạc, nói với vẻ mặt chê bai.
Thiên Nhã che cái miệng đang há lớn của mình
Hừ hừ, là ai ép cô làm trợ lý riêng, là ai bắt cóc cô đến nơi này? Giờ còn chê cô thất lễ, cô trái lại còn không muốn làm đây
“Nhưng Chủ tịch, hôm nay khảo sát đến khi nào thì xong?” Điều mà Thiên Nhã quan tâm nhất hiển nhiên là vấn đề này, nếu xong sớm, thì có thể trở về rồi? “Thời hạn khảo sát là một ngày, ngày mai về.” Anh thẳng tay bóp chết hi vọng của cô
Nghe tiếng hậm hực nho nhỏ của cô, khoé môi anh cong lên ở một góc độ không dễ nhận ra
Hừ, dám to gan lén anh giấu đàn ông trong nhà, đúng là không biết sống chết, nhìn thấy Kha Tử Thích thì anh lại bực mình
Vẻ mặt Thiên Nhã ủ rũ, sao cô lại thấy như mình vừa rơi vào vực sâu thăm thẳm thế này.
Bơi ư? Cô bị điện chắc? Cô lại không biết bơi! Hơn nữa thời tiết còn lạnh như thế! Thiên Nhã cầm áo tắm đứng ngây ra trước hồ bơi rộng lớn, nhìn Lạc Thần Hi bước ra từ phòng thay đồ, để trần nửa thân trên, chỉ mặc một chiếc quần bơi bó sát
Thân thể cường tráng thẳng tắp, làn da màu lúa mạch, gương mặt anh tuấn đến mức khiến người khác ngạt thở, làm cho các người đẹp trong hồ bơi thi nhau tạo dáng, bày ra đủ tư thế quyến rũ để thu hút sự chú ý của anh.