*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thiên Nhã đứng cạnh hồ, nhỏ giọng mắng: “Chỉ biết ra vẻ đẹp trai, còn không phải vì giỏi trêu hoa đùa cỏ, nước miếng cũng chảy ra rồi.” Lạc Thần Hi bơi qua lại mấy vòng trong hổ, không thở gấp lấy một cái, vừa dừng lại, những người đẹp kia liền bắt đầu vây quanh, nhao nhao bắt chuyện cùng anh Như một bầy động vật giống cái đi tìm kiếm cả buổi, khó khăn lắm mới tìm thấy một con đực hiếm hoi, nên cặp mắt con nào con nấy đều sáng như đèn pha
Cô nhìn kỹ thì những người phụ nữ ấy đi bơi vẫn không quên trang điểm, trước ngực là một khoảng đẹp đẽ tuyệt vời: “Chậc chậc, lại là mẫu người đó, lần này anh có diễm phúc rồi.” Lạc Thần Hi ôm một người bên trái, ôm một đôi bên phải, cười đến2vô cùng mê người
Hừ, giả tạo, anh cứ giả tạo đi
Bây giờ anh ta có người đẹp bầu bạn, cô cuối cùng cũng có thể xả hơi rồi, nhưng sao cô lại cảm thấy rất bực mình thế này..
Thật muốn lôi cái tên này lên đây, bóp chết anh ta
Khảo sát ư? Khụ khụ, theo cô thấy, khảo sát người đẹp thì đúng hơn? Rõ ràng là có dụng ý khác.
Lạc Thần Hi đang bị các người đẹp quyến rũ bằng đủ loại hành động, anh trái ôm phải ấp, như cố ý lại như vô tình nhìn chằm chằm Thiên Nhã đanh mặt lại đứng cạnh hổ, nụ cười nơi khóe môi càng sâu thêm
Anh ghé vào tai các người đẹp nói gì đó, từng cô nàng cười đến run rẩy cả người, khung cảnh này rung động lòng người biết bao
Nói cười với các người đẹp và nghịch nước9một lúc, Lạc Thần Hi bơi đến mép hồ
“Lấy khăn cho tôi.” Anh giơ tay về phía Thiên Nhã
Thiên Nhã đưa khăn qua, quay mặt đi không thèm nhìn anh, bày tỏ sự khinh thường của mình dành cho anh.
Sau đó tay cô đột nhiên bị nắm chặt: “A!”
Giây tiếp theo anh liền kéo mạnh, hại cô rơi xuống hồ bơi
“Cứu tôi với! Cứu!” Hồ rất sâu, Thiên Nhã ngụp lặn vài lần thì đầu đã chìm trong nước rồi
Một bàn tay lớn vòng qua chiếc eo mảnh mai, đỡ lấy cô, Thiên Nhã đã uống hết mấy ngụm nước, trong mũi, trong tai toàn là nước, liên tục ho sặc sụa
Cô huơ nắm đấm nhỏ nhắn loạn xạ đánh vào ngực của anh: “Đồ vô lại! Tôi đã bảo không biết bơi, anh muốn giết người sao!” “Tôi dạy cô.” Anh cong môi cười mỉm, nói một cách điềm tĩnh
“Tôi6không muốn học.” Thiên Nhã không dám đẩy anh ra, sợ lại bị chìm xuống, mặc dù hai chân đã chạm đáy
“Anh dạy các người đẹp của anh học thì hơn.” Thiên Nhã nói, thoáng nhìn cách đó không xa, các người đẹp trông như không chốn nương tựa đang nhìn qua bên này bằng ánh mắt thù địch và ghen tị
“Tôi cũng muốn, nhưng tiếc rằng tôi đã nói với họ cô là bạn gái tôi, nên họ..” Vẻ mặt Lạc Thần Hi “hối hận”
“Gì cơ? Ai..
ai là bạn gái anh chứ.” Thiên Nhã chợt đỏ mặt, trở nên hơi lúng túng
“Chẳng lẽ là vợ?” Lạc Thần Hi hỏi một cách thích thú
“Vợ anh ở nhà đợi anh đấy.” Hừ, vì sao mỗi lần thảo luận về vợ như thế này, cô đều cảm giác như bản thân cực kỳ giống một tiểu tam
“Cho nên cô là bạn gái tôi.”0Lạc Thần Hi đưa ra kết luận.
“Anh! Anh nói linh tinh, mau thả tôi ra, tôi muốn đi lên
Đối với một người không biết bơi, thì ở trong một vùng nước sâu thế này thật sự quá không an toàn rồi, hơn nữa còn có một yêu nghiệt như Lạc Thần Hi ở cạnh..
“Đừng làm vậy, hay là, chúng ta vận động một lát trong nước nhé?” Lạc Thần Hi bỗng kéo cô, cơ thể cả hai liền áp sát vào nhau
Thiên Nhã bị câu nói ám muội của anh làm cho mặt đỏ tía tai, nói lắp bắp: “Anh..
anh vô lại.” “Chậc chậc, sao cô lại mặc nhiều như thế.” Lạc Thần Hi đặt ánh mắt lên trước ngực cô, nói với vẻ mặt chê bai
Thiên Nhã lập tức đưa hai tay che ngực: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Lạc Thần Hi cong khóe môi, càng ôm chặt cô hơn: “Hay7là, chúng ta đều cởi hết nhé?” Thiên Nhã nghe xong suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, cái tên này..
Cô thật sự muốn bóp chết anh ta! Đầu óc toàn những suy nghĩ đen tối! “Ở đây là nơi công cộng!” Thiên Nhã nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở
Lạc Thần Hi tiêu hóa câu này của cô và tìm thấy một ẩn ý khác: “Thể thì chúng ta vào phòng cởi?” Ý cười không kìm được càng thêm nồng đậm trên mặt anh
Thiên Nhã đỡ trán, nhận ra bản thân thật sự rất ngốc, ngay cả nói chuyện cũng không diễn đạt rõ ràng! “Không! Anh biết tôi không phải có ý đó!” Hơi thở của anh bao trùm khắp người cô, khuôn ngực phập phồng của anh, bầu không khí ám muội giữa hai người khiến cô liên tưởng đến..
***! La Thiên Nhã, mày bị anh ta lấy cái xấu rồi đúng không? Sao có thể hư hỏng như thế? Thiên Nhã rùng mình một cái, tuy nước hỗ ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh giữa ngày đông buốt giá
Lạc Thần Hi nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của cô, chợt mềm lòng, nói: “Được rồi, không vui, không vui gì cả, chúng ta đi ngâm suối nước nóng.” Nói xong anh liền bể cô đến mép hồ, hai người lên “bò“.
Thiên Nhã ngâm mình trong suối nước nóng, thật có cảm giác dễ chịu về cơ thể lẫn tinh thần, nếu như không có cái tên đang ở bên cạnh
Đồ bơi này, cũng quá thiếu an toàn rồi
Thiên Nhã chốc chốc lại cúi đầu nhìn khoảng xuân trước ngực, sao cô lại cảm thấy bản thân quá nguy hiểm
Quả nhiên, ánh mắt của anh đặt trước ngực cô, một cách không hề che đậy
Anh cong khóe môi, nở một nụ cười đen tối đẹp đẽ: “Như này còn tạm được.” Thiên Nhã thấy như vừa gặp hành động khiếm nhã
Cái tên này, đáng ghét! Cô lập tức đưa hai tay che ngực: “Đổ háo sắc!” Cực kỳ háo sắc
Lạc Thần Hi tỏ vẻ buồn cười, ánh mắt đầy ý giễu cợt: “Chẳng lẽ cô thích một tên háo sắc?” “Ai..
ai thích anh chứ!” Thiên Nhã nói lắp bắp
Anh nở nụ cười đầy tự tin, sau đó vươn “nanh vuốt ma quỷ” qua ôm lấy cô
“Đến đây, hắn một cái.” Dứt lời anh liền cúi người muốn hôn cô, nhưng bị Thiên Nhã ra sức đẩy ra
“Anh còn như thế là tôi chạy đấy!” Thiên Nhã che ngực lại, mặt đỏ tai nóng nói
Dáng vẻ lúc này của anh ta rất giống một tên lưu manh
Lạc Thần Hi nở một nụ cười xấu xa: “Cô nghĩ cô có thể chạy thoát sao?” Anh từ từ ép sát cô
“Tôi..
tôi chóng mặt, phải lên trước đây, Chủ tịch cứ thong thả.” Ba mươi sáu kế, chạy vẫn là thượng sách
Thiên Nhã đỡ trán quay người định đi lên, ở đằng sau Lạc Thần Hi vươn tay bế cô lên
“A! Anh làm gì thể! Thả tôi xuống.” Thiên Nhã giật mình
Nhưng Lạc Thần Hi lại không quan tâm lời kháng nghị của cô, thẳng thừng bể cô đi về hướng biệt thự cách đó không xa
Anh ném cô lên giường, đóng rèm cửa sổ sát đất lại, trong phòng trở nên mờ tối, vô cùng gợi tình
Thiên Nhã ý thức được bản thân đang rơi vào hoàn cảnh rất nguy hiểm, ngay lập tức kéo chăn che người mình lại
“Anh đừng qua đây! Anh còn hành động lung tung là tôi không khách sáo đâu!” Thiên Nhã như một con thỏ đang sợ hãi
Lạc Thần Hi chống nạnh liếc nhìn cô: “Cô muốn tôi hành động lung tung à? Nhưng hiện tại tôi muốn mà không làm được đây.” Bởi vì anh đói bụng rồi.
Nói xong anh liền cởi quần bơi, muốn mặc quần áo của mình vào
“A” Thiên Nhã đưa hai tay ôm gương mặt tái mét, khiếm nhã đừng xem, khiếm nhã đừng xem
Lạc Thần Hi không vui lườm cô đang ở sau lưng một cái: “Cô kêu cái gì? Lại không phải chưa từng nhìn qua...” Thiên Nhã bị anh nói vậy, mặt đỏ tai nóng
“Thế nào? Chẳng lẽ cô muốn...” Lạc Thần Hi cầm quần áo, đến gần cô hai bước
Thiên Nhã kéo chăn đắp lên đầu của mình lên tiếng trong chăn: “Tôi không muốn! Tuyệt đối không muốn!” Lạc Thần Hi nhìn người trong chăn, khoé môi nở một nụ cười không đúng đắn
Cô kia, sẽ có một ngày tôi bắt cô chủ động leo lên giường của tôi
“Quẩn..
quần áo của tôi ướt hết rồi.” Thiên Nhã nhìn anh chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa thật ngon, ấm ức nói
Một, hai, ba, chuông cửa vang lên
Nhân viên phục vụ mang quần áo đã sấy khô của Thiên Nhã đến
Lạc Thần Hi ném cho cô: “Thay vào.” Thấy anh chu đáo nhường nào chưa, vậy nên không phải chỉ Kha Tử Thích mới có thể ân cần
Chết tiệt, sao anh lại đi so việc săn sóc ân cần với Kha Tử Thích chứ? Bị thần kinh rồi chăng...
“Bé cưng, tối nay chắc mẹ không về nhà được rồi.” Ngồi trong một nhà hàng ngoài trời với bầu không khí vô cùng lãng mạn, Thiên Nhã gọi cho La Tiểu Bảo bằng điện thoại của Lạc Thần Hi (vì điện thoại của cô đã bị Lạc Thần Hi tịch thu rồi), vẻ mặt cô áy náy.
“Không sao đâu ạ, người ta đã đến nhà ma mi Hoa Kỳ để ăn chực rồi, ma mi phải tận hưởng chuyến công tác của mình thật vui đó.” Hi hi hi, ma mi dùng máy của cha gọi điện đây này! Cũng có nghĩa là tối nay ma mị sẽ ở cùng cha rồi! Lẽ nào là một đêm lãng mạn của hai người? Ôi không, cha và ma mi đều hư hỏng quá đi.
Thiến Nhã cười khan hai cái: “Nếu con...”
Lạc Thần Hi nghe đến đây, mất kiên nhẫn mà giật lại điện thoại: “Nhóc nhớ ngoan cho chú, tắt máy đây, tạm biệt.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, lần đầu tiên La Tiểu Bảo bị tắt máy mà lại có cảm giác hạnh phúc
Cha ơi..
cha thật sự rất “man” đó! Giọng điệu này nghe như một người cha đang nói với con trai của mình, xem ra cha và ma mi lại lén lút với nhau rồi, ha ha.
Cố lên nào, cha thân yêu của con!
Mặt Thiên Nhã đầy vạch đen, tên này lại có thể làm thế! Giọng điệu kiểu gì vậy
“Đồ nhỏ nhen!” Không phải chi phí cuộc gọi chỉ vài đồng sao, gấp gáp cái gì chứ, cô không kìm được nhỏ giọng mắng
“Có cần tôi gọi cho con trai cô không, nói rằng đêm nay hai chúng ta...” Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt đen tối, nói
“Được, là lỗi của tôi, tôi không nói gì cả.” Thiên Nhã đáp lại bằng vẻ mặt nhận thua.
Ở đây quả thật món gì cũng có, có món Tây, còn có thịt nướng hun khói mà Thiên Nhã thích ăn, có bia, cũng có rượu vang cao cấp, nhà hàng lộ thiên này đông nghịt khách
Hai đôi tình nhân trẻ ở bàn bên đi qua phía bên này, bắt chuyện với Thiên Nhã
“Bạn trai chị đẹp trai quá! Lần đầu hai anh chị đến đây ạ?” Trong đó có một cô gái trẻ nhìn Lạc Thần Hi và khen ngợi
Thiên Nhã sờ tóc, vừa định giải thích, không ngờ Lạc Thần Hi đưa tay ôm lấy bờ vai của Thiên Nhã, vờ như cực kỳ thân mật, đáp: “Anh và em yêu lần đầu đến đây.” Nghe vậy hai cô gái đều hướng biểu cảm ngưỡng mộ về phía Thiên Nhã, đồng thời thoáng liếc nhìn bạn trai của mình, cũng quá kém cạnh rồi chăng
Thế là, Lạc Thần Hi lại thể hiện bộ mặt “không lừa già dối trẻ”, bắt đầu chuyện trò với hai cô gái
Bạn trai của hai cô đưa mắt nhìn nhau, thấy bạn gái của mình đã hoàn toàn bị người đàn ông khác chinh phục, sắc mặt ngày càng khó coi
“Chúng ta cùng chơi một trò chơi, mọi người thấy thế nào?” Cuối cùng một cô đã nhận ra bản thân lơ là bạn trai nên đưa ra để nghị
Một mình vui không bằng chung vui, hơn nữa có thể cùng một anh chàng đẹp trai như thế chơi trò mạo hiểm nói thật lòng, thật là..
thật là quá khiến người khác mong đợi rồi.