Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 88: Thời gian đằng đẵng tình vẫn không với



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Nhã hóa trang cho con trai cả buổi, oh yeah, tạo hình mới này thật sự quá ngỡ ngàng rồi

“Bé cưng, đây thật sự là nhân vật hoạt hình mà con tự thiết kế hả?” Nhìn con trai đeo mặt nạ hoạt hình, tạo hình độc đáo, cố hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ

“Đương nhiên rồi! Này là con suy nghĩ rất lâu mới thiết kế ra đó.” La Tiểu Bảo cũng thay đổi giọng nói, mẫu nhân vật hoạt hình này của cậu là một anh hùng giải cứu Trái đất, cho nên phải nói bằng giọng của một anh hùng

Hi hi, thật ra là để cha không nhận ra.

“Xong rồi, bé cưng, chúng ta đi dự2tiệc nào.” Thiên Nhã vốn dĩ không thích tham gia vào những nơi nhộn nhịp như thế này, nhưng con trai đã nhiệt tình mời cô, thì cô cứ đến đó chơi với cậu vậy

La Tiểu Bảo nhìn ngắm Thiên Nhã từ trên xuống dưới: “Ma mi à, mẹ định để vậy mà đi thật hả?”

Thiên Nhã mặc quần áo thường ngày, đáp lại như lẽ dĩ nhiên: “Nếu không thì sao?”

La Tiểu Bảo khẽ thở dài một tiếng: “Ma mi, dù thế nào mẹ cũng nên phối hợp với người ta một chút, mặc long trọng chút đi ạ...” Ma mi Thiên Nhã giản dị của con ơi, dù ông trời ban cho mẹ đức tính tốt này, cũng cần9dùng vào đúng dịp chứ.

Thiên Nhã miễn cưỡng đáp: “Thôi được.”

“Nào, ma mi, để con trang điểm cho mẹ thành ma mi xinh đẹp nhất tại buổi tiệc tối nay nha.” Rồi khiến cha say mê đến gục ngã trên sàn luôn, ha ha ha.

“Cha ơi, nhìn này, người ta sắm vai mà mình không thạo đó, trông đẹp không ạ?” Lạc Lăng giả vờ nói giọng nữ nũng nịu, hỏi Lạc Thần Hi như đang dâng hiến vật quý

Lạc Thần Hi đang ngồi trên sofa đọc báo, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại, con trai tạo hình kiểu gì vậy? Cô nàng chiến binh xinh đẹp ư? “Nếu mà còn tạo hình như này, thì cha không đi nữa.”6Anh nói một cách dứt khoát.

Thông qua mặt nạ, Lạc Lăng không kìm được lườm anh một cái: “Đây rõ ràng còn ngầu hơn cả cô nàng chiến binh xinh đẹp mà?” Sao cậu lại có một người cha không biết thưởng thức gì cả, nếu là ma mi nhất định sẽ vỗ tay khen đẹp

Lạc Thần Hi đặt báo xuống, nghiêm túc quan sát cậu một lượt.

“Con chắc chứ?”

“Con chắc! Cha! Cha thay đồ nhanh lên, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.” Hạ Vân Cẩm đi họp lớp rồi, thật sự quá tốt, cậu khỏi phải ứng phó với một rắc rối là cô ta

Lạc Thần Hi nhìn quần áo của mình: “Còn cần phải thay sao? Cha tin rằng0không ai có thể đẹp trai hơn cha của con nữa.” ở trước mặt con trai, anh vẫn tự phụ như vậy..

Lạc Lăng để trán: “Bộ quần áo này của cha là định đi dự cuộc họp nào hả?” Trông cha cũng quá nghiêm túc rồi

“Vậy con thấy, nên mặc thế nào?” Con trai lại có thể chê bai cách ăn mặc của anh, việc này cũng làm anh quá mất mặt rồi

Lạc Lăng nở một nụ cười giảo hoạt: “Cha yên tâm đi, con đã chuẩn bị quần áo giúp cha rồi.”

Mười phút sau,

Lạc Thần Hi nhìn mình trong gương mà miệng méo xệch

“Con có chắc muốn cha mặc thế này ra ngoài?” Anh nhìn bộ vest đuôi tôm khoa7trương trên người mình, thắt nơ trên cổ áo, còn đeo mặt nạ lông chim nửa trên khuôn mặt trông khôi hài

“Thưa quý ông, như vậy trông rất ổn, chúng ta có thể đi rồi ạ.” Lạc Lăng nói với vẻ mặt tán thưởng

Khoé mối Lạc Thần Hi co rút, thổi được, ai bảo anh đã hứa với con trai chứ, cứ “điên rồ” cùng nó một đến vậy.

“Bé cưng, mẹ mặc thế này thật sự không sao chứ?” Thiên Nhã nhìn chiếc váy trên người mình như lễ phục mà các cô gái trong phim “kiêu hãnh và định kiến” mặc đi tham dự vũ hội, cô hỏi với vẻ mặt hoài nghi.

“Ma mi, con chỉ có thể nói một câu, mẹ thật sự rất xinh đẹp!” Cha mà nhìn thấy chắc chắn sẽ rất ngỡ ngàng

“Nhưng...” Thiên Nhã cảm thấy cả người mất tự nhiên, rốt cuộc nhóc con lấy đâu ra bộ lễ phục này vậy.

“Mau vào trong đi ma mi, tiệc tối bắt đầu rồi.” La Tiểu Bảo nhanh chóng kéo tay của Thiên Nhã bước vào, bởi vì cha và Lạc Lăng đã ở bên trong rồi

Thiên Nhã và La Tiểu Bảo đi vào hội trường của buổi tiệc, cách bài trí của nơi này vô cùng thơ mộng và đặc biệt, khách mời đã ngồi đông đủ

Trẻ con đều hóa trang thành các nhân vật hoạt hình, kiểu mẫu nào cũng có

Người lớn đều ăn vận long trọng, có người mặc trang phục thời xưa, người lại mặc theo mốt, thậm chí còn có người có thể nói là lập dị, song trong một buổi tiệc như vậy, trái lại trở nên cực kỳ phù hợp.

Nhìn thấy tình hình như thế, Thiên Nhã bỗng cảm thấy bộ lễ phục trên người mình không còn quá phô trương nữa, vẫn được tính là bình thường.

Nhưng hiển nhiên là khi cổ và La Tiểu Bảo vừa bước vào, liền thu hút không ít ánh nhìn.

“Lăng Lăng!” Tiểu Bảo bên cạnh cô cất tiếng gọi phấn khích về phía xa nào đó bằng giọng “anh hùng của cậu

Lăng Lăng? Lạc Lăng sao? Việc Lạc Lăng và Lạc Thần Hi cũng đến, Thiên Nhã hoàn toàn không biết

“Tiểu Bảo!” Lạc Lăng hóa thân thành “cô nàng chiến binh xinh đẹp”, nên giọng nói trở nên vô cùng “ngọt ngào.”

Hai cậu bé như gặp lại sau nhiều ngày xa cách, chạy đến ôm chầm lấy nhau

Tâm trạng của hai cậu kích động biết bao, mong mỏi lâu như thế, cuối cùng đã có cơ hội để cả nhà đoàn tụ rồi! Thiên Nhã đứng ngây người tại chỗ, sao tên Lạc Thần Hi này cũng đến đây? Một tuần không gặp, bỗng thấy anh ở đây, cô thật sự có chút lúng túng

Lạc Thần Hi nhin La Thiên Nhã mặc lễ phục thời xưa lại có thêm một nét đặc biệt so với ngày thường ở trước mắt, người phụ nữ này thật sự mặc gì thì ra nấy, mái tóc đẹp để xõa sau lưng cùng với bộ lễ phục long trọng màu trắng gạo này khiến cô trông vô cùng nhã nhặn trầm tĩnh, tựa như người con gái đẹp và thùy mị thời Trung Cổ

“Chủ tịch...” Cô gọi một tiếng, không ngờ tên này cũng biết hóa trang thành thế này..

Cô không nhìn rõ ánh mắt dò xét của anh dưới lớp mặt nạ lông vũ, nhưng lại cảm nhận được hơi thở lấn lướt trên người anh

“Nào, chúng ta chụp hình chung trước đã.” La Tiểu Bảo đưa máy ảnh nhờ người khác chụp giúp, sau đó kéo tay của Thiên Nhã dắt cô đến cạnh Lạc Lăng, nói

Lạc Lăng cũng kéo tay của Lạc Thần Hi, dắt anh đến cạnh Thiên Nhã

Hai bé cưng đứng ở trước, hai người lớn đứng sau mỗi người mỗi biểu cảm khác nhau, trong khi Thiên Nhã mang vẻ mặt lúng túng, thì vẻ mặt của Lạc Thần Hi lại u ám.

Hự, như vậy giống một gia đình quá..

Thiên Nhã nghĩ đến đây, nét mặt càng mất tự nhiên hơn

Người phụ nữ này, ăn mặc xinh đẹp như vậy đến đây là để tìm đối tượng ư? Thật hay giả? Trước đó vừa chính miệng nói rằng mình nhung nhớ không quên ai kia một cách kiên quyết như thế trước mặt anh, ra sức rũ bỏ quan hệ với anh như thế, giờ thì hay rồi, mới chớp mắt liền đi tìm kiếm đối tượng rồi.

La Thiên Nhã, cô thật sự không phải tham lam theo kiểu bình thường.

“Cha ơi!”

“Ma mi!”

“Hai người cười lên nào!” Hai cậu bé đồng thanh nói.

Hai người lớn ngẩn ra nhìn hai cậu bé, tuy cả hai đều đeo mặt nạ, nhưng vẫn trông..

giống nhau đến vậy

“Nào, cha/ma mi yêu dấu, cười một cái.” Hai cậu bé lại đồng thanh

Tâm trạng của Thiên Nhã và Lạc Thần Hi chợt kích động, đột nhiên cảm thấy cảm giác ấm áp ập vào tim.

Hai người đều nặn ra nụ cười, nhìn vào ống kính.

“Chàng trai cô gái thả lòng một chút, nào, thân mật chút, vợ chồng sao lại xấu hổ.” Người cầm máy ảnh nói

Thiên Nhã toát mồ hôi lạnh, hai vợ chồng? Không phải đâu

“Nào, thân mật chút, thả lỏng chút.” Người chụp ảnh còn chuyên nghiệp bước qua đó đẩy hai người đứng gần nhau

Lạc Thần Hi giương khóe môi, khoác tay lên vai của Thiên Nhã, ôm chặt lấy cô, hai người cứ thế dựa sát vào nhau, trông cực kỳ thân mật

Hai cậu bé trao đổi bằng ánh mắt, hi hi hi, thành công rồi, cả nhà hạnh phúc!

“Một, hai, ba.” Tiếng chụp ảnh vang lên

“Nào, cha ơi, qua đây cùng nhảy nào.” “Ma mi, mẹ cũng đi chung nhé.” Lạc Lăng và La Tiểu Bảo kéo Lạc Thần Hi và Thiên Nhã hòa vào đoàn người nắm tay nhau nhảy múa, bầu không khí trong hội trường náo nhiệt, đang nhảy, hai cậu bé bỗng nắm tay nhảy chung, để Lạc Thần Hi nắm tay Thiên Nhã cùng nhảy

Không khí sôi nổi khiến hai người cởi mở hơn, Thiên Nhã nở nụ cười tươi tắn như hoa, sắc mặt u ám của Lạc Thần Hi cũng không thấy nữa

Tuy kiểu chơi đùa ngốc nghếch này quả thật rất không thích hợp với anh, nhưng chẳng hiểu vì sao, khoảnh khắc này lại làm anh có một loại cảm giác ấm áp thỏa mãn, không thể phủ nhận một điều, cảm giác này là người phụ nữ bên cạnh và hai đứa trẻ hoạt bát mang đến cho anh.

“Kính thưa quý vị, trò chơi của đêm nay sẽ nhanh chóng được bắt đầu cùng phần thưởng cực kỳ phong phú, người chiến thắng có thể nhận được nhân vật hoạt hình số lượng có hạn, còn có thể mang về đối nhẫn kim cương này!” Đã có người chiến thắng sau phần thi đấu của những ông bố bà mẹ đơn thân, tiếp theo là trò chơi của những vị khách là vợ chồng.

“Ma mi ma mi, mẹ cũng tham gia nha?”

“Cha ơi, con thích cái đó!” Lạc Lăng chỉ vào búp bê hoạt hình trên sân khấu rồi nói một cách hào hứng

Hi hi hi, tiết mục này được cậu đặc biệt lên kế hoạch và chuẩn bị, đây là một món quà mà cậu và La Tiểu Bảo tặng cho cha và ma mi.

Mặt Thiên Nhã đầy vạch đen: “Bé cưng à, đây là trò chơi của vợ chồng người ta, ma mi lại không có bạn đời.” Cô nói với vẻ mặt khó xử.

La Tiểu Bảo chỉ vào Lạc Thần Hi: “Không sao ạ, mẹ chơi cùng cha Lạc đi.”

“Cha Lạc ơi, có được không ạ?” La Tiểu Bảo chạy đến bên cạnh Lạc Thần Hi làm nũng.

Sau cùng hai người lớn không chịu nổi trước sự thuyết phục của hai bé cưng nên đã tham gia vào trò chơi.

Nhưng lúc người dẫn chương trình tuyên bố hạng mục trò chơi, Thiên Nhã liền hối hận ngay, thấy da đầu mình ngứa ran

Cái gì! Thi xem đôi vợ chồng nào có thể hôn nhau lâu nhất? Trời ơi! Trò chơi gì thế này! Cổ..

cô có thể rút khỏi cuộc thi không? Khoé môi Lạc Thần Hi về thành một đường cong đẹp đẽ, đưa tay ôm lấy cô

“Thế nào? Vợ yêu của anh, em đang lo kỹ thuật hôn của mình không ổn sao?” Nếu đây đã là quy định của trò chơi, vậy anh đành phải tuân thủ nghiêm ngặt rồi

Thiên Nhã cúi đầu thẹn đỏ mặt, cô nhìn về phía La Tiểu Bảo để cầu cứu, nào ngờ hai cậu bé đang làm động tác tay ra hiệu cho cô cố lên..

Mặt cô đầy vạch đen, hai nhóc này không biết hôn nhau là gì sao? Không ngờ Lạc Lăng lại có thể khoan dung cho cha mình hôn một người phụ nữ khác, hơn nữa trông cậu bé còn phấn khích như thế kia..

Trắng đen đảo lộn rồi sao? “Rồi! Một, hai, ba! bắt đầu!” Không đợi Thiên Nhã có cơ hội hối hận, người dẫn chương trình đã nhanh chóng hô lên.

Giây tiếp theo, đôi môi ấm nóng của anh đã phủ lên hai phiến môi mềm mại của cô

Cảm nhận hương thơm từ hơi thở của cổ xộc vào mũi, anh nhắm mắt lại, mút lấy sự ngọt ngào của cô, để lưỡi mình từng bước tiến sâu vào.

Ban đầu Thiên Nhã phản xạ có điều kiện muốn vùng vẫy, nhưng bàn tay lớn của anh ôm chặt cô, bằng một lực dịu dàng và vừa đủ, phút chốc khiến Thiên Nhã không biết nên làm thế nào, rồi từ từ bị thu hút bởi hơi thở mê người của anh, bị anh hôn đến mụ mị, đầu óc trở nên trống rỗng

Cô đáp lại một cách vụng về, khác với nụ hôn cưỡng đoạt và ngang ngược trước đây, nụ hôn này, vô cùng triền miên và dai dẳng, như thể muốn hôn thật lâu như trời và đất, như ngày dài tháng rộng..

Hai người nhắm mắt, trao nhau nụ hôn chất chứa tình cảm dịu dàng như nước giữa tiếng reo hò và trầm trồ xung quanh

Cô mãi không chống đỡ nổi sự dịu dàng đột ngột xen lẫn ngang ngược của anh

Anh mãi không thể dừng lại theo ý mình trước hơi thở quen thuộc lại đầy mê hoặc của cô

Hội trường vang lên một bài hát: “Thế gian này vốn không có nhiều điều diệu kỳ,

Vậy mà anh lại như suy nghĩ trong lòng em,

Thật tâm nói rằng yêu là lâu dài, Cầu mong thời gian đằng đẵng tình vẫn không vơi

Đêm ngày em chờ mong cuối cùng tình yêu đã đến, Luôn mong lòng anh chỉ hướng về một điều Đổi dĩ vãng của hai ta thành mai sau, Cầu mong thời gian đằng đẵng tình vẫn không vơi...”

Hai cậu bé nhìn cha và ma mi ôm chặt nhau, hôn nhau trong thâm tình trên sân khấu, gương mặt nhỏ bên dưới mặt nạ vô cùng xúc động

Cha và ma mi, thật sự, hôn hết mình quá đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.