*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cha ơi!” Cậu cất giọng lanh lảnh gọi anh một tiếng, sau đó chạy lon ton về phía anh
Thiên Nhã chợt ngây người, suýt nữa đã có ý định bắt cậu lại, nhóc con này, sao còn gọi Lạc Thần Hi là cha nữa, sáng nay về nhà cô đã dạy nó rồi, sau này không được gọi Lạc Thần Hi là cha, nhưng nó vẫn không chịu sửa.
Cậu bé chạy đến cạnh Lạc Thần Hi rồi sà vào lòng anh, sau đó ghé vào tai Lạc Thần Hi nói vài câu, ánh mắt của Lạc Thần Hi mới từ từ dịu đi một chút, anh nói: “Lần sau nhất định phải gọi cha đi cùng đấy.” Nhóc con này, lại dám giấu anh hẹn với “ma mi Thiên Nhã”, còn đưa theo2cậu ta, lần sau mà còn như thể anh sẽ đánh vào mông.
“Sao anh đến đây?” Thiên Nhã tự véo ngón tay, hỏi.
“Thế nào? Em rất không chào đón anh? Lần sau còn dám không nghe máy nữa, có tin anh đập bỏ nhà em không?” Nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Nhã thì anh lại bực mình, cô nàng này lại dám to gan không nhận cuộc gọi của anh! Anh đến tìm cô tỉnh số, nào ngờ lại chứng kiến cảnh này, lén anh ra ngoài chơi với con anh, còn muốn đưa Lạc Thần Dương theo
Người phụ nữ này đúng là chán sống rồi
“Tôi..
tôi quên mang điện thoại rồi.” Cô chột dạ giải thích, bản thân vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với anh thế nào
“Quên mang? Thế9trên tay em đang cầm gì?” Lạc Thần Hi nghiệm mặt liếc nhìn điện thoại trong tay của cô, hỏi
Lúc này Thiên Nhã mới nhận ra bản thân căng thẳng đến nỗi ngay cả điện thoại đang nắm trong tay mà cũng quên mất, lời nói dối đã bị anh vạch trần ngay tại chỗ..
Cô chột dạ đến mức đỏ bừng mặt
Anh hừ lạnh: “La Thiên Nhã, em còn học được cách nói dối không chớp mắt cơ đấy.” Là Tiểu Bảo thấy vậy, lập tức đứng ra đỡ lời: “Cha đừng nóng, ma mi không phải cố tình đâu, nào, chúng ta lên nhà ngồi chơi.” Cậu kéo Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã đi lên lầu, bỏ Lạc Thần Dương ở đó.
Lạc Thần Dương hố to từ đằng sau: “Bé6con cháu không quan tâm chú nữa sao?”
Lạc Thần Hi và Lạc Thần Dương ngồi đối diện nhau trên sofa nhà Thiên Nhã
Thiên Nhã đang pha cà phê, còn La Tiểu Bảo thì đang nhỏ giọng nói gì đó với cô.
“Tốt nhất cậu đừng quá gần cô ấy, nếu không tôi thật sự không biết mình sẽ làm gì cậu.” Lạc Thần Hi thẳng thừng cảnh cáo, chuyện lần trước tên này đưa Thiên Nhã ra ngoài chuốc rượu, anh còn chưa tính sổ với cậu ta, giờ lại nhổ lông trên đầu hổ rồi đúng không? Anh trái lại muốn xem thử cụ Lạc có thể bảo vệ cậu ta bao lâu? Lạc Thần Dương vờ làm bộ dạng sợ hãi: “Anh à, anh đừng dọa em, anh mà dọa em, em0sẽ nhũn người không rời khỏi nơi này nổi đâu đấy.” Nói xong anh ta dựa lưng lên sofa, rõ ràng chính là điệu bộ thiếu ăn đòn
Lạc Thần Hi khoanh tay, như cười như không nói: “Xem ra cậu vẫn rất hưng phấn.” Thằng nhóc này là đang ép anh
“Toàn thân em đều không có hưng phấn.” Lạc Thần Dương giả vờ yếu ớt đáp
“Ăn Tết xong thì nên về Anh rồi.” Lạc Thần Hi đổi sang một tư thế khoan khoái, vắt chân, cong môi vờ nở nụ cười rồi nói với cậu ta
Lạc Thần Dương chợt thấy trước mắt tối sầm: “Anh à, anh cũng quá tàn nhẫn rồi.” Nếu anh ta không chịu về, thì Lạc Thần Hi cũng không thể làm gì được anh ta.
“Đừng nghĩ tôi không7có bản lĩnh này, chỉ là vì tôi chưa nghiêm túc tính sổ với cậu.” Giọng điệu của anh không giống đang đùa một chút nào
“Thật ra, anh, thời điểm này thì anh nên để dành chút sức ứng phó với ông nội thì hơn, có trời biết anh đã mạo phạm vào thánh nhân rồi.” Lạc Thần Dương “tốt bụng” nhắc nhở
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Đừng tưởng tôi không biết cậu đã làm những gì sau lưng tôi.” Thằng nhóc này ngoài mang danh Phó Chủ tịch ra, còn kiêm luôn tại mắt cho cụ Lạc, thật sự cho rằng anh không biết sao? Hừ.
Lạc Thần Dương giơ ngón cái với anh: “Anh trai quả đúng là anh trai, chuyện gì cũng nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng em cũng là bị ép thôi, anh nên thông cảm cho em chút.” Anh ta tỏ vẻ vô tội.
“Yên tâm, tôi sẽ thông cảm, cho nên thả cậu về Anh, đã là nhân từ với cậu nhất rồi.”
Lạc Thần Dương xòe tay, “ấm ức” đáp: “Ở nước Anh không có anh, không có chị dâu, không có Thiên Nhã, không có gì cả.” Một cuộc sống như thể nhàm chán vô vị biết bao
Thiên Nhã bưng cà phê đến trước mặt hai người rồi ngồi cạnh Lạc Thần Dương
Lạc Thần Hi nhìn cô chằm chằm, nét mặt không vui, lạnh lùng nói: “Qua đây ngồi.” “Ma mi ơi, qua đây ngồi đi ạ.” La Tiểu Bảo bò lên người của Lạc Thần Hi, vẫy tay với Thiên Nhã
Thiên Nhã nhìn nét mặt không dễ chọc của Lạc Thần Hi, ngoan ngoãn qua đó ngồi.
Lạc Thần Dương nhìn “một nhà ba người” này, chợt nở một nụ cười sâu xa, lấy điện thoại ra, chụp lấy cảnh này.
“Hế, em thật sự nên đưa cho chị dâu xem cảnh gia đình đầm ấm này.” Lạc Thần Dương đắc ý nhìn tác phẩm của mình và khen ngợi, hừm, nhìn thể nào nào thì vẫn thật sự rất giống người một nhà, Lạc Lăng quả thật chính là phiên bản kết hợp của Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã
Mặt Thiên Nhã chợt biển sắc, lao qua đó để giành điện thoại của anh ta: “Xóa nó đi, anh không thể làm vậy.” “Đừng căng thẳng mà, có sao đâu!” Lạc Thần Dương cầm điện thoại trêu cô
“Đưa đây, đưa đây!” Vẻ mặt Thiến Nhã hoảng hốt.
“Ôi! Trời!” Lạc Thần Dương nhìn điện thoại của mình rồi kinh ngạc hét lên
Thiên Nhã giật lấy điện thoại của anh ta sau đó nhìn vào, nhận được thông báo đã gửi đi một tin nhắn
Cả người cô lạnh toát.
Tin nhắn đã được gửi cho Hạ Vấn Cẩm rồi
“Chú à, chú xấu bụng quá đi, nhưng mà cháu thích.” La Tiểu Bảo có chút vui mừng hớn hở nói với anh ta, đây trái lại là một chuyện tốt, cứ chọc Hạ Vân Cẩm thật là tức đi
Thiên Nhã lườm bé cưng một cái, nhóc con này, còn cười trên nỗi đau người khác, với tính cách của Hạ Vân Cẩm, chắc là chốc nữa liền đến đây tìm cô tính sổ
Là Tiểu Bảo vỗ vai của Thiên Nhã, an ủi cô: “Ôi chao mẹ cứ yên tâm đi, cha con sẽ bảo vệ mẹ, cha ơi, đúng không ạ?” Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ thấp thỏm không yên của Thiên Nhã, đáp: “Người nào đó phải nghe lời đã.” Thiên Nhã thoáng lườm anh, sau đó nhìn Lạc Thần Dương bằng ánh mắt thù địch: “Đều tại anh! Đều tại anh!” Cái tên này thật sự rất đáng ghét! Lạc Thần Dương tỏ ra vô tội: “Thật sự không liên quan đến anh, anh chỉ đùa thôi mà, ai ngờ em nghiêm túc như vậy, vồ lấy anh như sói đói hổ dữ.” “Lạc Thần Dương...”
“Chú...”
Lạc Thần Hi và La Tiểu Bảo cùng gọi tên này ngay cả nói chuyện cũng không quên lợi dụng Thiên Nhã
Lạc Thần Dương nhìn ánh mắt cảnh cáo của hai cha con giống hệt nhau, đưa tay che miệng, nhìn hai cha con vô cùng ăn ý này đi, không nói nữa là được chứ gì.
Tại biệt thự nhà họ Lạc, Hạ Vân Cẩm cầm điện thoại tức đến mức run người, hai cha con này! Ả hồ ly La Thiên Nhã ấy đã bỏ bùa mê thuốc lá gì cho chồng và con trai cô ta! Mà họ đều si mê cổ ta như thế! Gần đây thằng nhóc Lạc Lăng cứ luôn cố ý nói về La Thiên Nhã trước mặt Lạc Thần Hi, ngợi khen cô ta lên tận mây xanh, không để lại chút mặt mũi nào cho người mẹ là cô ta, khiến cô ta tức đến giậm chân! Nhưng lại không thể dễ dàng phát cáu, trời ạ, cô ta thật sự muốn vứt thẳng thằng nhóc thối tha Lạc Lăng đi cho xong! Nuôi nó nhiều năm như thế thật sự là phí công rồi! Còn không bằng nuôi một con chó! Ít nhất chỉ còn biết phân biệt rõ ai là chủ của nó, ai là kẻ địch của nó!
Cô ta điên cuồng gọi cho Lạc Thần Hi và Lạc Lăng, nhưng không ai nghe máy, vừa định ra ngoài tìm đến nhà của La Thiên Nhã tính sổ, thì hai cha con đã về đến nhà, nói cười với nhau, như thể đã hoàn toàn quên chuyện bức ảnh
Hạ Vân Cẩm siết nắm đấm, nhìn hai cha con xem mình như người vô hình, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chồng, anh nói đi, đây là có ý gì?” Cô ta chất vấn.
Lạc Thần Hi nhận lấy điện thoại rồi xem, giả ngốc đáp: “Có ý gì? Không phải cô nên hỏi người đã gửi cho cô sao?”
“Cha ơi, chúng ta đi tắm nha?” La Tiểu Bảo rõ ràng đã xem Hạ Vân Cẩm như không khí, hi hi, nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Vân Cẩm, trong lòng cậu liền sảng khoái, gần đây người phụ nữ này chỉ bình tĩnh ở bề ngoài, thật ra cô ta đang ngấm ngầm nịnh bợ cụ Lạc, nghĩ hết mọi cách để đuổi cùng giết tận ma mi Thiên Nhã, không phải cô ta quyết tâm sửa chữa những sai lầm trước kia mà chỉ là chờ thời cơ để hành động mà thôi, nên cậu và Lạc Lăng chưa bao giờ ngừng đề phòng.
“Lạc Lăng, con qua đây.” Cô ta ra lệnh, đứa con trai ngầm phản bội này, lần này cô ta phải chỉnh đốn nó ra trò, nếu không nó còn thật sự không biết mẹ nó họ gì! Tuy rằng mẹ ruột của nó là La Thiên Nhã...
Cha ơi, ma mi hung dữ quá à, con không dám qua đó.” La Tiểu Bảo vờ làm điệu bộ bị dọa sợ, làm nũng nói.
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Cô cứ mang dáng vẻ này, có thể không dọa con sao?” Hạ Vân Cẩm vừa tức giận và buồn phiền, đặt mông ngồi lên sofa đối diện hai cha con, sắc mặt một đợt xanh một đợt trắng: “Em cần một lời giải thích.” Cô ta kiềm chế cơn giận đang sắp bộc phát của mình, cô ta biết cứng rắn với Lạc Thần Hi chính là tự tìm đường chết.
“Giải thích? Đó không phải lời giải thích tốt nhất sao?” Anh chưa từng có tình cảm gì với người phụ nữ này, nếu không phải vì Lạc Lăng..
Anh sẽ không bao giờ lấy cô ta, nhưng nhìn người làm mẹ là cô ta thực hiện nghĩa vụ của mình, thật sự khiến anh quá mức thất vọng.
Hạ Vân Cẩm nghiến răng nghiến lợi, ngực phập phồng lên xuống: “Em không hiểu, em không hiểu!” Âm lượng giọng nói của cô ta không kìm được mà tăng cao
“Không hiểu ư? Vậy thì thôi, bé cưng, chúng ta đi tắm nào.” Lạc Thần Hi tỏ ra lười quan tâm đến cô ta
“Hi hi, cha ơi, chúng ta đi tắm.” La Tiểu Bảo vỗ tay như cười trên nỗi đau người khác.
Hạ Vân Cẩm nhìn bóng lưng của hai cha con, tức đến toàn thân run rẩy.
Lạc Thần Hi đột nhiên quay đầu lại, nói bằng giọng cảnh cáo: “Đừng đi làm những chuyện ngu ngốc mà hiện tại cô muốn làm.”
Hạ Vân Cẩm chịu đả kích lớn, lùi về sau vài bước, Lạc Thần Hi, trong mắt anh chỉ có La Thiên Nhã thôi sao? Cho dù anh đã mất trí nhớ, cho dù cô ta có làm nhiều chuyện hơn đi nữa, cũng hóa thành vô nghĩa sao?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, trong lúc giận dữ đã đập vỡ hết các bình hoa được sưu tầm trong nhà rồi lao ra ngoài.
“Cha ơi, bà ta đáng sợ quả...” Ở góc rẽ cầu thang, nghe thấy tiếng vật cứng vỡ tan tành, La Tiểu Bảo nói với vẻ mặt “sợ hãi”
Hạ Vân Cẩm, đây là cô đang tự diệt.
Lạc Thần Hi nhíu đôi mày anh tuấn, cứ mặc cố tạ đập phá vậy, nếu như đập vỡ hết những thứ này, có thể khiến cô ta hả giận.
Đối với người phụ nữ luôn khăng khăng một mực với anh này, cho dù anh không có tình cảm, nhưng nể tình Lạc Lăng, anh ít nhiều vẫn có vài phần áy náy
“Cha ơi, cho thấy có phải bà ta đã phát điên rồi không?” La Tiểu Bảo hỏi trong “lo lắng”, cậu ước gì người phụ nữ này bị chọc tức đến phát điên
Lạc Thần Hi thoáng lườm con trai: “Tốt xấu gì bà ấy cũng là mẹ con.” Anh nhắc nhở, từ khi nào mà con trai bắt đầu ghét mẹ của nó như thế? “Nhưng mà trước đây bà ta cứ ngược đãi con suốt, cũng đâu phải cha không biết, à, cha đương nhiên không biết, vì cha đã mất trí nhớ rồi.” La Tiểu Bảo mang vẻ mặt “chuyện cũ thôi không nhắc lại”
Lạc Thần Hi chợt nhíu mày: “Lẽ nào cha mất trí nhớ nên đã quên một số chuyện quan trọng sao?” Tuy anh biết cách dạy dỗ con trai của Hạ Vân Cẩm trước nay không thích hợp, hại cậu nhóc thích bỏ nhà ra đi, nhưng anh luôn bận việc nên hờ hững với chuyện trong nhà, nghe giọng điệu của con trai, dường như Hạ Vân Cẩm còn làm một số chuyện quá đáng hơn mà anh không nhớ.
“Ôi, người ta không thể nói linh tinh được, suy cho cùng bà ta cũng là ma mi của con.” La Tiểu Bảo cố tình úp mở
Cha à, cuối cùng thì cha cũng coi như đã tỉnh ngộ rồi
“Nhóc con này, con ngày càng giỏi vờ vịt rồi đấy.” Lạc Thần Hi nghiệm mặt và nổi giận
La Tiểu Bảo vừa “khóc” vừa đáp, trông vô cùng ấm ức: “Cha ơi, oan cho người ta.” “Được rồi, đi tắm đi.” Con trai không nói cũng không sao, anh có thể hỏi một người khác
Đoán chừng người đó cũng không dám úp mở với anh.