Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Nham Hiểm

Chương 22: Móc hai mắt xuống



Edior: An Dĩnh Hy

Sau khi chạy khỏi bữa tiệc, Phong Thiển Tịch nhìn lại phía sau, không thấy có người đuổi theo, lúc này mới dừng lại thở phì phò, tim đập loạn xạ.

Đi chậm lại, cô lập tức gọi điện thoại cho Vương Kha Nhi. Điện thoại tắt máy? Kha Nhi à Kha Nhi, cô chơi trò này có ý gì sao? Lấy tình cảm của chúng ta ra giẫm đạp, một chút tình cảm này coi như đã không còn.

Thương tâm đến độ đi không nỗi, cô ngồi một mình trên chiếc ghế ven đường, ngồi thật lâu, kỉ niệm trước kia, cùng những đau thương, đều quên đi. Quên hết tất cả đi.

Mãi đến khi trời sắp tối, Thiển Tịch mới chật vật trở về nhà. Cô mệt đến mức không có tâm tư đi truy hỏi Vương Kha Nhi. Thì ra vào lúc con người ta hết hy vọng, sẽ có bộ dạng này.

Mới vừa bước vào phòng khách.

“Này..... Thiển Tịch, sao bây giờ cậu mới về! Tôi, tôi lên lầu trước, hai người cứ nói chuyện đi.” Vương Kha Nhi khẩn trương nói, giống như là đang né tránh cái gì đó lâp tức chạy lên lầu.

Mà Nam Cung Tuyệt còn ngồi ở phòng khách.

Thiển Tịch nhìn thoáng qua Nam Cung Tuyệt, cô cùng anh có chuyện gì tốt để nói chứ.

“Lại đây!” Nam Cung Tuyệt lạnh giọng ra lệnh nói.

Cô chậm rãi đi qua: “Làm gì?”

“Vừa mới có một phần chuyển phát nhanh gửi tới đây, cô nhìn xem.” Nam Cung Tuyệt lạnh lùng đem một cái túi đưa cho cô.

Chuyển phát nhanh? Chẳng lẽ là cô ấy? Thiển Tịch đón lấy cái túi, lấy đồ vật bên trong ra, ảnh chụp? Khi cô nhìn thoáng qua mấy bức ảnh, sắc mặt nhanh chóng hóa xanh.

Hình ảnh được chụp là ở buổi tiệc nam nữ thác loạn kia, mà cô đang bị một tên đàn ông hôn môi. Tại sao? Lại có ảnh chụp?!!! Tay nhỏ run rẩy.

Xoẹt xoẹt......... Cái túi rơi xuống, hơn mười bức ảnh rơi đầy đất. Mỗi một tấm đều là cô cùng đàn ông ôm nhau, cùng hôn môi, hơn nữa bối cảnh xung quanh cũng vô cùng dâm uế.

Liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là bữa thác loạn.

“Cái này, hình chụp này........” Đầu óc Phong Thiển Tịch ngẩn ngơ cả ra, không biết thế nào đành tự hỏi.

Nam Cung Tuyệt đứng dậy, nhìn qua cô giống như đang nhìn một đống rác rưởi vậy: “Tôi vừa đến công ty, cô liền đi ra ngoài! Chỉ cần bước ra khỏi cửa nhà này thì sẽ đi tìm đàn ông chơi thác loạn! Phong Thiển Tịch, cô thật dâm đãng hơn cả những gì tôi tưởng tượng.”

“Không, không phải như thế, Nam Cung Tuyệt, tuyệt đối không phải...”

‘bốp" cô còn chưa nói xong, một cái tát đã giáng xuống mặt cô. Cắt ngang những gì cô muốn nói.

Khuôn mặt đau bỏng rát, cô bụm mặt, là Vương Kha Nhi, là cô ta làm! Thì ra chuyện hôm nay đều là thủ đoạn của cô ta. Tất cả là vì những thứ này!!!!

“Phong Thiển Tịch, cô còn muốn giải thích cái gì?! Sự thật đều đã rõ, xem ra trước kia cô thường xuyên đi đến loại tiệc này, hừ! Cô quả thực đã nát đến trong xương cốt!”

Người phụ nữ này, quả nhiên giống mẹ của cô ta như đúc!!!

Trong mắt Nam Cung Tuyệt bùng lên lửa giận cùng căm hận.

“Tôi không có!! Là Vương.....” Chưa nói hết câu cô đã dừng lại, nói ra thì có lợi ích gì? Anh chán ghét cô đến như vậy, hoàn toàn sẽ không tin tưởng cô: “Ha ha... Ha ha ha.”

“Cười? Cô còn có mặt mũi để cười sao? Không biết xấu hổ!” Nam Cung Tuyệt châm chọc nói.

Cô vẫn tươi cười, miệng nói: “Ha ha, Nam Cung Tuyệt, tôi không có mặt mũi để cười, chẳng lẽ anh có mặt mũi để trách móc tôi sao? Tôi ra ngoài tìm đàn ông thì đã sao? Không phải là do anh quá đáng hơn sao? Ở trước mặt tôi làm ra loại chuyện đó! Tôi là vợ của anh thì thế nào? Anh vẫn là chồng của tôi đó!”

Tâm cô như một đống tro tàn, còn giải thích gì nữa? Nếu anh đã muốn châm chọc, thì cô liền hùa theo anh cả hai cùng châm chọc lẫn nhau.

Nam Cung Tuyêt nổi giận bóp lấy cổ cô: “Muốn chết sao? Cái con đàn bà dơ bẩn này!”

Anh dùng lực rất mạnh, làm cô bị đau đến rơi nước mắt, cố nén nước mắt, nắm chặt tay, yết hầu do hít thở không thông trở nên đau đớn: “Nam, Nam Cung Tuyệt, anh, anh nói tôi, không sạch sẽ? Anh thì quang minh lỗi lạc lắm sao? Tôi dơ bẩn....... Còn anh có bao nhiêu phần sạch sẽ hả?!!”

Anh gắt gao bóp lấy cổ cô, tựa như muốn đem cổ của cô vặn gãy ra. Trong mắt hừng hực sát khí.

Đột nhiên buông tay, Nam Cung Tuyệt đem cô ném trên sô-pha.

“Khụ khụ khụ khụ khụ.....” Thiển Tịch dùng sức ho khan, lúc này chỉ cần thở một chút, yết hầu sẽ bị đau đớn đến xuyên tim.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết cô, sẽ giữ lại cho cô một mạng, để từ từ tra tấn! Làm cho cô mỗi ngày đều phải sống trong địa ngục!”

Phong Thiển Tịch liếc mắt nhìn về hướng Nam Cung Tuyệt, không chịu yếu thế nhìn anh khẽ "hừ" một tiếng.

Nhìn đôi mắt sắc bén kia của cô, Nam Cung Tuyệt nhíu chặt mày, lạnh lùng ra lệnh cho những hầu gái xung quanh: “Móc mắt của cô ta ra cho tôi!”

Một giây kia trái tim cô như dừng lại, máu chảy loạn xạ, Nam Cung Tuyệt nói cái gì? Muốn móc mắt của cô?

“Nam Cung Tuyệt! Anh không phải là người! Anh là ác quỷ, ác quỷ!!” Cô nghẹn ngào kêu, Nam Cung Tuyệt không hề dao động, vẫn dùng ánh mắt chán ghét như cũ mà nhìn cô.

“Dạ, thiếu gia!” Mấy hầu gái đã đi đến chỗ của cô.

Phong Thiển Tịch không còn đường chạy, cô muốn nhảy xuống sô-pha thoát khỏi nơi ma quỷ này, vừa định bò đi, đã bị hầu gái nắm lên, giữ lấy hai chân hai tay của cô.

Một hầu gái đưa ngón tay ra, hướng tới gần mắt của cô.

Trong lòng vô cùng bất an hoảng loạn, không, không thể nào..... Anh ta nói thật sao? Sao lại có thể như vậy, anh ta làm sao lại có thể như vậy!!

“Nam Cung Tuyệt, anh không thể như vậy!!”

“Ờ.....” Đổi lại chỉ là một tiếng cười lạnh lẽo của anh.

Thử động đậy đôi tay, nhúc nhích hai chân, cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc này, mắt nhìn thấy ngón tay của hầu gái tới gần, đồng tử cô run rẩy, không.......!

Đầu ngón tay tới càng gần, nhìn ngón tay kia trong lòng cô vô cùng sợ hãi, vào lúc hai ngón tay sắp chạm vào mắt cô.........

“Từ từ!!” Thiển Tịch kêu to chặn lại.

Hầu gái dừng lại động tác, nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Tuyệt: “Thiếu gia?”

“Mặc kệ cô ta, tiếp tục móc.” Nam Cung Tuyệt vô tình nói.

Ngón tay lại dùng lực chọc tới........

“Không! Từ từ, Nam Cung Tuyệt, tôi có thể chứng minh, chuyện này, là tôi bị hãm hại! Tôi có thể chứng minh cho anh thấy...” Cô nhanh miệng nói. Cô không muốn thua, cũng không nghĩ sẽ chịu thua, vì một cái bẫy như vậy mà mất đi hai mắt. Nói không chừng Kha Nhi sẽ vui mừng đến điên lên? Cô không thể cứ như vậy mà thua đi đôi mắt, huỷ hoại cuộc sống chính mình.

Nam Cung Tuyệt dùng ánh mắt ý bảo hầu gái dừng tay, nhìn cô: “Chứng minh cho tôi xem? Cô muốn chứng minh như thế nào?”

“Tôi không có làm, tôi không thẹn với lương tâm, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy!”

“Được thôi, tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu sau ba ngày cô không chứng minh được thì......” Lời vẫn chưa nói xong, nhưng mà ánh mắt lại hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Nếu không chứng minh được, tôi sẽ tự móc hai mắt của mình xuống!” Lời nói của cô, không hô hào nhưng lại rất khảng khái, từ trong mắt cô có thể nhìn ra sự kiên định trong đó.

Cái này làm cho người ta........ Không khỏi lau mắt mà nhìn, những hầu gái xung quanh đều bị khí thế này của Thiển Tịch làm cho chấn động.

“Vậy được. Buông cô ta ra.” Nam Cung Tuyệt cười, một nụ cười mang theo sự tàn nhẫn cùng lạnh lẽo.

Thân thể được thả tự do, trong lòng cô thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, hít hít cái mũi, kìm nén nội tâm đau xót: “Tôi mệt, đi ngủ đây.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.