BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (4)
“Có thật không? Tốt quá rồi!”
“Đợi đã.
” Lớp phó Vương đi tới bên cạnh cô, lấy hai cái chìa khóa trong túi áo ra đưa cho Nhiếp Nhiên, “Hai cái chìa khóa này, một là chìa khóa cửa sau phòng ăn, một là chìa khóa phòng ăn của Quân khu 2, sau này đói cô cứ đến thẳng nhà bếp.
”
Nhiếp Nhiên chỉ hai cái chìa khóa, nói: “Thế này không hợp quy củ đâu.
”
Đâu có tiêu chuẩn đãi ngộ đặc biệt như vậy.
Nếu như bị các binh lính khác hoặc là cấp trên biết, chắc chắn lớp phó Vương sẽ gặp rắc rối.
Huống hồ, nếu cô muốn vào bếp ăn thì không có chìa khóa cũng có thể vào.
“Cái gì mà quy củ hay không quy củ, công việc của chúng tôi chính là để binh lính không đói bụng, cô đói chứng minh chúng tôi làm việc không chăm chỉ! Cầm lấy đi!”
Nói rồi, anh ta nhét luôn cái chìa khóa vào trong tay Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn chìa khóa trong tay mình, vừa rồi cô tùy tiện chém gió mà thôi, không ngờ lớp phó Vương lại tưởng thật, không biết tại sao cô lại thấy ấm áp trong lòng.
Cô khẽ cười, “Cám ơn lớp phó Vương.
”
Lớp phó Vương cũng cười phất tay, nói: “Mau đi đi.
”
Nhiếp Nhiên không ngờ mình ăn một bữa cơm còn có thể thuận tiện có được hai cái chìa khóa ở bếp nên tâm tình vô cùng tốt.
Lưu Hồng Văn thấy lớp phó lớp cấp dưỡng đưa chìa khóa nhà bếp cho cô thì trợn tròn mắt.
Đãi ngộ này đúng là quá tốt rồi!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa tôi đi đi.
”
Lưu Hồng Văn hoàn hồn lại vội vàng gật đầu, dẫn Nhiếp Nhiên bước nhanh đến ký túc xá của sĩ quan huấn luyện Lâm.
Bạn đang
Trên ÄÆ°á»ng Äi, từ lá»i của LÆ°u Há»ng VÄn, Nhiếp Nhiên biết hôm qua thi thá» Lâm Hoà i Äã Äược há»a táng rá»i, cÅ©ng Äã thông báo cho ngÆ°á»i nhà của anh ta.
NhÆ°ng bá»i vì ngÆ°á»i nhà chÆ°a Äến ká»p nên bắt Äầu từ hôm qua, DÆ°Æ¡ng Thụ Äã từ quỳ trÆ°á»c thi thá» chuyá»n sang quỳ trÆ°á»c há»p tro cá»t rá»i.
Anh ta ôm há»p tro cá»t không chá»u buông tay, không ai khuyên Äược.
Các sÄ© quan huấn luyá»n và các chiến hữu trong Quân khu 2 Äá»u thay nhau khuyên, nhÆ°ng Äá»u không có hiá»u quả gì, giá»ng nhÆ° Äà n gảy tai trâu.
Sau Äó tháºt sá»± không còn cách nà o nữa má»i Äi tìm cô.
Nhiếp Nhiên nghe Äược Äiá»u cÅ©ng thấy Äau Äầu.
Rõ rà ng là DÆ°Æ¡ng Thụ Äã bá» Äả kÃch quá lá»n, cho dù cô Äi khuyên cÅ©ng chÆ°a chắc có hiá»u quả.
Hai ngÆ°á»i má»t trÆ°á»c má»t sau và o ký túc xá của sÄ© quan huấn luyá»n, lúc còn sá»ng Lâm Hoà i sá»ng á» phòng sá» ba trên tầng hai.
Má»i Äến cá»a tầng hai Äã nghe thấy tiếng Ngô SÆ°á»ng truyá»n từ trong cÄn phòng Äó ra.
âDÆ°Æ¡ng Thụ, Äược rá»i, cáºu quỳ lâu nhÆ° váºy rá»i, tôi tin sÄ© quan huấn luyá»n Lâm á» trên trá»i có linh thiêng nhất Äá»nh Äã hiá»u Äược.
â
âCáºu quỳ nhÆ° váºy cÅ©ng không giải quyết Äược gì cả, ngá» nhỡ quỳ há»ng Äầu gá»i thì lợi bất cáºp hại lắm.
â
âDÆ°Æ¡ng Thụ, rá»t cuá»c cáºu có nghe lá»i tôi nói không thế! Sao cáºu lại bÆ°á»ng bá»nh nhÆ° váºy hả!â
Nhiếp Nhiên Äi tá»i cá»a, thấy DÆ°Æ¡ng Thụ á» trong phòng ÄÆ°a lÆ°ng vá» phÃa mình, anh ta Äang quỳ và nhìn há»p tro cá»t Äặt á» giữa giÆ°á»ng.
.