*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiếp Nhiên nín thở, tập trung nghe tiếng bước chân đi xa dần, sau đó mới nhích người bỏ dần về phía phòng thư ký
Cô dùng dao găm cạy cửa sổ ống thông gió ra, quan sát kĩ trong phòng một lượt
Căn phòng tối đen như mực, cực kì im ắng, cửa sổ đóng chặt đến mức không có một luồng gió nào lùa vào được
Những căn phòng càng tĩnh lặng thì càng chứng minh trong này tràn ngập nguy hiểm rình rập
Cô đeo kính xuyên đêm hồng ngoại lên, trước mắt lập tức xuất hiện những tia sáng đỏ rậm rạp chẳng khắp nơi trong căn phòng.
Quả nhiên là vậy!
Lúc trước, tuy cô phát hiện ra cửa và cửa sổ có dụng cụ phát tia hồng ngoại, nhưng không ngờ ở trong phòng cũng có.
Xem ra, trong căn phòng này3nhất định có thứ gì đó rất quan trọng
Nhiếp Nhiên linh hoạt chui ra khỏi ống thông gió
Cô vượt qua hàng rào hồng ngoại bảo vệ đầu tiên bằng một tư thế quái dị
Sau đó, cô nhẹ nhàng luồn lách qua một loạt những hàng rào tia sáng khác, nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi báo động, tới trước một cái két sắt.
Không thể không nói, két sắt này được giấu quá cẩn thận
Nếu không phải lần trước cô cố ý quan sát kĩ càng thì có khi còn phải mất khá nhiều thời gian mới tìm ra được nó.
Cẩn thận áp ống nghe bệnh lên cánh cửa, một tay cô vặn mã khóa két sắt
Một phút..
hai phút..
ba phút..
Thời gian dần trôi qua, tiếng kim đồng hồ tích tắc trên vách tường vang lên rất rõ ràng.
Đầu ngón tay Nhiếp1Nhiên chậm rãi xoay ổ khóa, cô tập trung tinh thần nghe âm thanh mật mã khóa.
Nhưng mười phút trôi qua, cô vẫn không nghe thấy tiếng “bíp” trên khe kim loại của khóa.
Nhiếp Nhiên hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần, ngón tay vặn ổ khóa hơi run lên, một lần nữa vặn mở ổ khóa.
Cuối cùng, vào phút thứ mười một, cô nghe thấy trong khe kim loại vang lên một tiếng “bíp” cực kỳ nhỏ
Cửa két sắt được mở ra.
Nhiếp Nhiên thở phào một hơi, sự nhanh nhẹn của thân thể này và sự nhạy cảm của đầu ngón tay vẫn chưa được hoàn hảo cho lắm
Nếu là kiếp trước thì cô chỉ cần năm, sáu phút là đã xử lý xong rồi, sao có thể như bây giờ, lãng phí gấp đôi thời gian cơ8chứ! Cô thoăn thoắt lục soát cả ngăn tủ một lần, đáng tiếc chẳng đọc được cái gì khả nghi ở đây cả
Thế này thì không đúng lắm, trong phòng thư ký đặt nhiều thiết bị báo động hồng ngoại như thế, Lương Phỉ chết rồi mà Lưu Chấn vẫn cất kế hoạch của Lương thị vào trong két sắt, hiển nhiên chuyện này rất đáng ngờ.
Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Lương thị..
bản kế hoạch ư? Cô lập tức lục tìm bản kế hoạch kia, cẩn thận đọc một lần
Cô đã từng lén lật xem bản kế hoạch này khi giao nó cho Vệ Vi, lần này đọc lại, vẫn không hề phát hiện ra vấn đề gì, mọi con số đều không thay đổi chút nào
Chẳng lẽ đây là bản kế hoạch9giả: Bản thật ở chỗ Lưu Chấn?
Nhưng đâu cần thiết phải đặt bản giả ở trong này chứ? Chẳng lẽ bọn họ làm thế là để đánh lừa tai mắt của người khác?
Nhiếp Nhiên cẩn thận đọc từng dòng từ chữ trong bản kế hoạch, đột nhiên trong lúc đọc, một cái tên công ty xa lạ đập vào mắt cô
Công ty Bất động sản Mạc Hưng? Không đúng! Lần trước khi cô đọc bản kế hoạch này, bên A rõ ràng là một công ty đối tác khác, sao giờ lại thành Công ty Bất động sản Mạc Hưng rồi? Công ty bị Lưu Chấn cố tình xóa đi kia chắc chắn có vấn đề: Để đề phòng đánh rắn động cỏ, Nhiếp Nhiên lại đặt đống tài liệu này về chỗ cũ, sau đó một lần nữa đu người7lên trần nhà, đóng cửa thông gió lại.
Sau khi mọi thứ đã khôi phục nguyên dạng, Nhiếp Nhiên yên lặng rời khỏi tòa nhà văn phòng
Trong bóng đêm mờ mịt, cô nhanh chóng lẻn vào một ngõ nhỏ tối tăm, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng.