CÒN CÓ LẦN SAU THÌ SẼ PHẾ MỘT CÁNH TAY CỦA MÀY (2)
“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài thế?” Đúng lúc này, Mã Tường thấy mẹ mình từ trong phòng đi ra.
Mẹ Mã Tường u sầu nói: “Mẹ ở trong phòng nghe thấy hết cả rồi, vừa rồi chúng nó nói độc miệng như thế, mẹ nghĩ hay là đêm nay chúng ta đi khỏi đây luôn đi, tránh làm liên lụy với các bạn của con.
”
Hà Giai Ngọc vỗ ngực, nói đầy tự tin, “Dì à, dì không phải sợ, đám du côn này tới một người cháu xử một người, sẽ không để chúng động chạm được tới móng tay của đâu.
”
Mẹ Mã Tường lắc đầu: “Dì thì chẳng sao, già rồi, sống cũng đủ rồi.
Nhưng các cháu thì khác, các cháu còn trẻ, không nên đối đầu với đám lưu manh kia làm gì, lỡ như có chuyện xảy ra thì ba mẹ các cháu sẽ rất đau lòng.
”
Bà nói chân thành, lại một lòng suy nghĩ cho bọn họ, tình cảm tha thiết của trưởng bối như thế này, Nhiếp Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được.
“Dì à, cháu đã có manh mối của Mã Cường rồi, sẽ không phải chờ lâu đâu.
” Nhiếp Nhiên nói.
Mẹ Mã Tường lập tức ngẩng đầu, vừa vui vẻ vừa kinh ngạc: “Có thật không?”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu.
Mẹ Mã Tường hơi khẽ thở phào, vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, vậy thì tốt quá rồi! Thôi, mau vào ăn cơm đi, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong cho cháu rồi.
”
!
Cùng lúc đó, đám du côn khiêng đại ca nhà mình đi về phía bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ xác định là tổ chức xương sụn ở cánh tay bị tổn thương, nói đơn giản chính là trật khớp.
Nhưng lúc đó bác sĩ khoa Chỉnh hình đều đã về khoa Điều trị nội trú, cách phòng khám bệnh của bọn họ khá xa, bác sĩ trực đành bảo hắn kiên nhẫn đợi thêm một lát để bệnh viện gọi bác sĩ khoa Chỉnh hình tới.
“Cái gì? Còn phải đợi nữa sao? Anh không phải bác sĩ à? Anh chữa cho tôi là được rồi!” Tên du côn cầm đầu đã đau không chịu nổi, dùng tay còn lại vỗ mạnh lên mặt bàn, làm cho đồ đạc trên mặt bàn không ngừng rung lắc.
“Nhưng tôi không phải bác sĩ khoa Chỉnh hình.
” Vị bác sĩ kia giải thích.
Tên du côn cầm đầu nhăn nhó vì đau, càng nóng nảy hơn: “Cái gì mà khoa Chỉnh hình với không phải khoa Chỉnh hình, anh là bác sĩ, anh chữa cho tôi đi! Nếu không tôi sẽ phá tan cái bệnh viện này của các anh ra đấy!”
Một đám đàn em phụ họa theo: “Đúng thế, anh mau điều trị cho đại ca của chúng tôi đi, nếu không chúng tôi sẽ đập phá nơi này ngay!”
Bác sĩ kia thấy bọn họ không ngừng la hét, hơn nữa ai nấy đều như hung thần ác sát, bị ép vào đường cùng đành phải tự mình ra trận, nhưng bởi vì không thành thạo nên liên tiếp nắn sai vị trí, vì thế cứ phải nắn tới nắn lui, làm cho tên du côn kia không chỉ đau nổ đom đóm mắt mà còn suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Cũng may tới lần thứ ba thì đã nắn đúng vào khớp.
Nhưng vì đã từng bị trật khớp nên cánh tay vẫn bị thương một cách nhất định, bất đắc dĩ phải dùng băng vải treo lên trước ngực.
Sau một hồi khổ cực, mọi người giúp đỡ nâng đại ca nhà mình lên xe.
Mấy bác sĩ trực của bệnh viện thấy gã ôn thần kia cuối cùng cũng rời đi thì lau mồ hôi, trái tim vọt lên trên họng cũng chậm rãi trôi xuống.
âÄại ca, giá» chúng ta Äi Äâu? Hay Äá» bá»n em ÄÆ°a anh vá» nghá» ngÆ¡i nhé?â
á» trong xe, tên Äà n em của hắn thấp giá»ng xin chá» thá», Äáng tiếc là lại bá» Äại ca của mình quát tháo ầm Ä©: âNghá» ngÆ¡i cái con khá», mau lái xe vá» chá» Cát gia! Con khá»n kia dám bẻ tay tao nhÆ° thế, tao phải giết chết nó má»i Äược!â.