CÔ ẤY ĐANG RẤT TỨC GIẬN (4)
Nhiếp Nhiên không thèm phí lời với hắn, cô đi thẳng luôn vào vấn đề, “Bọn họ đâu?”
Triệu Lực hất cằm, ra lệnh: “Mang bọn nó ra đây.
”
Thừa dịp đàn em của hắn đi dẫn người ra, Nhiếp Nhiên tóm lấy Mã Cường vứt xuống bên cạnh chân Triệu Lực, cô lạnh giọng, “Đây là chính kẻ vay nặng lãi mà không trả của chúng mày, tao thay chúng mày tìm được rồi đấy.
”
Triệu Lực ngồi thẳng dậy, đạp chân lên người Mã Cường đang không ngừng run rẩy, phất tay với đám đàn em trong phòng rồi nói: “Đưa nó xuống đi!”
Mã Cường sợ hãi run lẩy bẩy, bị hai tên đàn em của Triệu Lực kéo ra ngoài, liên tục gào thét xin tha.
Nhiếp Nhiên coi như không nghe thấy gì, cô lạnh lùng nói với Triệu Lực: “Bây giờ người này đã thuộc về chúng mày, coi như chúng ta đã thanh toán xong.
”
“Thanh toán xong? Mày làm tay tao thành như thế này mà gọi là thanh toán xong rồi à?” Triệu Lực chỉ vào tay mình mà cười lạnh.
“Vậy mày muốn thế nào?”
“Thế nào à? Đương nhiên là cô em phải chăm sóc cho mấy anh em bọn này thật tốt rồi! Nếu làm tao vui vẻ thì tao sẽ nhân từ mà không so đo nữa.
” Triệu Lực cười man rợ.
Lý Kiêu chưa nói câu nào, giờ bỗng lạnh lùng lên tiếng: “Tao thấy mày không muốn giữ nốt cánh tay còn lại rồi đấy.
”
Triệu Lực đứng phắt dậy, hắn nhìn chằm chằm Lý Kiêu bằng ánh mắt ác độc, “Mày nói cái gì?”
Nhiếp Nhiên đưa tay ra cản Lý Kiêu, sau đó nói với Triệu Lực, “Tao không có thời gian lãng phí với chúng mày, mau thả bọn họ ra.
”.