“Không được.”
“Tại sao?”
“Trong phòng bệnh nặng không cho phép những thứ như giá treo dịch truyền gây cản trở lối đi.” Tống Nhất Thành chém gió.
Lần này Nhiếp Nhiên hoàn toàn tuyệt vọng.
Tống Nhất Thành thấy cô bực bội thì bật cười rồi hỏi vấn đề vừa rồi lần nữa, “Rốt cuộc hôm qua cô đi đâu thế?”
“Chuyện này liên quan gì đến anh à?”
Đương nhiên anh ta biết không liên quan đến mình, nhưng mà...!nhất thời không nhịn được.
Có điều sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, anh ta cũng không ép nữa, đứng lên khỏi ghế, cầm cái bình giữ nhiệt trên bàn lên đưa cho cô, “Cái này cho cô.
Trà hoàng kì đương quy táo đỏ có lợi cho sức khỏe của cô.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không nhận lấy mà hứng thú nhìn về phía Tống Nhất Thành, “Anh đặc biệt đợi một bệnh nhân như tôi, lại còn chu đáo chuẩn bị cả trà, là đãi ngộ của tôi quá cao hay là bác sĩ như anh quá tốt đây?”
“Đương nhiên là tôi quá tốt rồi! Tôi là bác sĩ, biết rõ làm như vậy có thể sẽ khiến cô bị sốc chết mà còn kiên trì làm.
Điều này khiến tôi áy náy trong lòng nên bồi thường cho cô.” Tống Nhất Thành lại đưa bình trà đến.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Là tự tôi muốn thế, anh không cần áy náy.”
“Nhưng tôi...”
Tống Nhất Thành cau mày, còn chưa nói xong, Nhiếp Nhiên đã cướp lời: “Tất cả những chuyện này đều là do tôi tự nguyện, anh bị tôi lừa nên anh không cần cảm thấy áy náy hoặc là...!tình cảm khác gì với tôi.
Tống Nhất Thành, anh hiểu không?”
Câu nói cuối cùng của cô hiển nhiên có thâm ý khác.
Vẻ mặt Tống Nhất Thành sững sờ, trong mắt lóe lên chút ánh sáng khác lạ, “Nói linh tinh gì thế! Tôi chỉ là một bác sĩ, cảm thấy bệnh nhân của mình cần uống chút nước dưỡng khí bổ máu mà thôi.”
“Không cần, buổi sáng tôi đã uống rồi.”
“Uống rồi? Ai cho cô uống?”
“Chuyện này không nằm trong phạm vi quan tâm của anh.”
Đời này lần đầu tiên anh ta tặng đồ cho con gái mà bị từ chối những hai lần, thật là bực bội! w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý đến anh ta.
Thấy đã truyền dịch xong, cô tự rút mũi kim ra, lau qua máu rỉ ra trên mu bàn tay, “Truyền dịch xong rồi, tôi đi đây.”
Dứt lời, cô mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
“Cô!” Dưới tình thế cấp bách, Tống Nhất Thành đi ra khỏi phòng làm việc giữ lấy cô, vừa vặn lúc này một y tá muốn tìm anh ta, cô ta nhìn thấy thế thì há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Có chuyện gì?” Tống Nhất Thành giữ chặt tay Nhiếp Nhiên, lạnh giọng nói.
“Bệnh nhân ở giường 201 nói nhức đầu khó chịu.” Y ta nhìn chằm chằm vào cái tay bị giữ chặt của Nhiếp Nhiên.
Tống Nhất Thành gật đầu, “Tôi sẽ tới ngay, cô đi trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi y tá rời đi, Tống Nhất Thành đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó nhét cái bình vào tay Nhiếp Nhiên, “Tôi mặc kệ, cô nhất định phải cầm bình trà này về uống, lần sau nhớ trả lại bình cho tôi.”.