BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG LÀM CHỖ DỰA CHO EM (3)
Sau đó, cô lại nhúc nhích.
Sau mấy lần lăn qua lăn lại, cuối cùng Nhiếp Nhiên vẫn không nhịn được phải ngồi dậy.
Trong bóng tối, đôi mắt trong trẻo của cô nhìn chằm chằm cánh cửa.
Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành chưa đi, trên hành lang cũng không nghe được tiếng bước chân của anh.
Cô ngồi trên giường khoảng nửa phút, cuối cùng vẫn xuống giường, chỉ vì tiếng rên đáng chết kia không ngừng vọng lại bên tai làm cô phiền muộn trong lòng.
Lúc cô mở cửa ra, Hoắc Hoành đang ngồi dưới đất, dưới ánh đèn sắc mặt anh tái nhợt, hơi thở yếu ớt, trên trán toàn là mồ hôi.
Nhiếp Nhiên kinh ngạc đứng tại chỗ, “Anh! ”
Hôm nay Hoắc Hoành mặc một bộ quần áo màu đen, không thấy rõ anh bị thương ở chỗ nào.
Hoắc Hoành không ngờ cô lại đột nhiên mở cửa nên không kịp đứng dậy.
Mới vừa cử động, anh lại ngồi xuống đất, che eo mình, dưới ánh đèn mơ hồ Nhiếp Nhiên thấy kẽ tay anh có màu đỏ.
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách vừa rồi lúc khom lưng anh đã rên một tiếng, hóa ra là eo bị thương.
Sao đang yên đang lành anh lại bị thương?
Là Hoắc Khải Lãng?
Hay là Hoắc Chử?
“Mau vào trong đi.
” Nhiếp Nhiên chịu đựng cơ thể yếu ớt, cố gắng đỡ anh dậy đi vào phòng.
Vừa vào trong, Nhiếp Nhiên đã không chịu nổi nữa, hai người cùng ngã xuống đất.
Hoắc Hoành sợ mình đè lên cô, nghiến răng đổi hướng ngã khiến vết thương trực tiếp tiếp xúc với mặt đất, anh đau đến nỗi lại rên lên một tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nhiếp Nhiên đứng dậy bật đèn, sau đó lấy hòm thuốc khẩn cấp ra.
Cô kéo cái tay đang che eo của Hoắc Hoành ra, sau đó vén áo anh lên, bên eo có một vết thương rất dữ tợn, miệng vết thương rách toác, viền vết thương còn cháy sém.
“Vết thương do súng à?” Nhiếp Nhiên cau mày.
Hoắc Hoành yếu ớt mỉm cười, “Yên tâm đi, tôi không sao đâu, chỉ bị đạn bắn sượt qua, trầy da chút thôi.
”
Trầy da chút thôi? Hừ, chém gió!
Nhiếp Nhiên nhìn là biết anh gắng gượng chịu phát súng này.
Diện tích trầy da rất lớn chứng minh anh không hề tránh.
Với năng lực của anh thì không thể không tránh được một phát súng quang minh chính đại, trừ khi! anh ngồi trên xe lăn, mặt đối mặt bắn nhau với người khác.
Nhiếp Nhiên đang muốn dùng bông thấm cồn lau vết máu khô bên eo anh nhưng đột nhiên phát hiện trên vết thương của anh có chút bột màu trắng, “Anh bôi thuốc rồi à?”
Hoắc Hoành gật đầu, dựa lưng vào ghế, “Ừ, bọn họ tìm bác sĩ bôi thuốc cho tôi rồi.
”
“Vậy anh! ” Nhiếp Nhiên mới buột miệng muốn hỏi tại sao phải cởi ra, lại đột nhiên dừng lại.
Bọn họ?
Mặc dù không biết bọn họ là ai, nhưng Nhiếp Nhiên biết tình cảnh của Hoắc Hoành bây giờ rất nguy hiểm, nếu không anh sẽ không lau sạch thuốc vừa mới bôi lên, thậm chí!.