EM KHÔNG SAI, NGƯỜI SAI LÀ CÔ TA (2)
Từ hôm Cát Nghĩa đích thân đưa Nhiếp Nhiên đến sàn quyền Anh, Thiên Dạ đã không còn bình tĩnh được nữa.
Huống chi sau đó Cát Nghĩa còn vì nể mặt Nhiếp Nhiên mà buông tha cho Mã Tường.
Một kẻ muốn giết thuộc hạ của ông ta mà ông ta lại dễ dàng buông tha như thế.
Như vậy có nghĩa là gì?
Là cô ta đã bị vứt bỏ rồi phải không?
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Thiên Dạ, cô ta bắt đầu dò hỏi hành trình của Cát Nghĩa và bí mật theo dõi ông ta.
Ba ngày liền, Nhiếp Nhiên không tự xuống lầu tiễn Cát Nghĩa.
Chỉ có hôm nay cô đích thân xuống lầu, mà hai người họ còn có vẻ rất vui vẻ, thậm chí trước khi Cát Nghĩa đi, Nhiếp Nhiên còn khẽ gật đầu.
Nhiếp Nhiên hứa hẹn cái gì với Cát Nghĩa sao?
Lúc nghĩ tới vấn đề này, Thiên Dạ hoàn toàn không thể chỉ bình tĩnh theo dõi được nữa, nỗi bất an khiến cô ta phải chạy ngay đến đây.
“Mày cố ý đúng không? Mày muốn cướp nhiệm vụ của tao, sau đó tranh thủ cơ hội cho mình lập công chuộc tội đúng không!” Lúc này, Thiên Dạ đã bị cơn giận lấn áp lý trí.
Cái tay kia giống như có thể bẻ gãy cổ Nhiếp Nhiên bất cứ lúc nào vậy.
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Tội? Tôi có tội gì? Người có tội là cô mới đúng chứ.
”
Thiên Dạ vô cùng phẫn nộ trước cái thái độ vòng vèo không chịu hợp tác của Nhiếp Nhiên, lực trên bàn tay cô ta đã chặt hơn một chút, cô ta nói thẳng: “Không phải mày đã nhận tội rồi sao, đã nhận tội thì nên làm một đứa tội phạm cho tốt, đừng có cướp đoạt công lao của người khác để rửa sạch tội danh cho mình!”
“Vậy còn cô, bởi vì tôi sai lầm cho nên cô có thể yên tâm thoải mái giấu giếm việc mình không từ thủ đoạn à?”
“Tao không có bất kì cái gì cần thiết phải giấu giếm hết, chuyện này vốn chính là lỗi của mày, chính một tay mày đã tạo thành bi kịch của nó.
”
Nhiếp Nhiên bật cười, mỉa mai, “Cho nên phát súng kia của cô là đã cứu vớt Cổ Lâm à? Vậy hẳn là cô ấy phải cảm ơn cô đã khiến cô ấy trở thành người thực vật rồi.
”
Lời nói không nhẹ không nặng này lại làm cho hô hấp của Thiên Dạ trở nên nặng nề, lực siết trên tay cô ta bắt đầu mạnh hơn.
“Mày không cần nói sang chuyện khác! Nguyên nhân lớn nhất khiến nó trở thành người thực vật là vì mày, không phải à? Nếu như mày không hổ thẹn thì sao phải liều mạng tiếp cho nó 1500cc máu?”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên dần trở nên tái nhợt, cô cười lạnh, đáp: “Đúng vậy, tôi áy náy đấy, nhưng tôi áy náy là vì trong cái khoảnh khắc tôi đẩy cô ấy vào trong, tôi đã tính toán tất cả những người có khả năng nổ súng nhưng lại không tính đến cô! Mà điều quan trọng nhất chính là, cô là chiến hữu của cô ấy mà lại nổ súng muốn giết cô ấy.
” Bạn đang
âNếu không phải mà y Äẩy nó và o thì tao cÅ©ng sẽ không nghÄ© tá»i chuyá»n dùng nó Äá» lấy lại niá»m tin của Cát NghÄ©a.
â
Rầm! Cá»a Äá»t nhiên bá» Äạp má» toang ra, lá»±c mạnh Äáºp toà n bá» cánh cá»a và o mặt tÆ°á»ng, sau Äó bắn ngược trá» vá».
Thiên Dạ vẫn Äang nắm lấy cá» Nhiếp Nhiên, nhÆ°ng ánh mắt lại chuyá»n hÆ°á»ng sang phÃa cá»a.
á» cá»a, An Viá»
n Äạo Äang nhìn cô ta bằng ánh mắt ngỡ ngà ng và phẫn ná».
PhÃa sau anh ta là Lý Kiêu, Hà Giai Ngá»c và Thi Sảnh Äang hung tợn chá» Äợi.
âSÄ© quan huấn luyá»n?â Thiên Dạ kinh ngạc hô lên.
.