CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (2)
Nhiếp Nhiên nhìn tình hình trên sàn đấu, không nhịn được hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Triệu Lực giơ ba ngón tay lên, nói: “Chúng ta thua liền ba ván rồi.
”
Vừa dứt lời, số 9 trên sàn đấu đã bị người tên là An Tử đó đá vào dạ dày, nằm bò dưới đất.
“Lợi hại như vậy à?” Nhiếp Nhiên thấy số 9 bị người ta đánh không dậy nổi, chân mày không tự chủ được cau lại.
“Ừ, không biết ông chủ Trịnh tìm được người này ở đâu, tính luôn số 9 đã là người thứ tư bị đánh gục rồi.
”
“Tiếp đi, còn ai nữa, lên đây đi!” An Tử trên sàn đấu vỗ ngực, khiêu khích hô lên với những tay đấm dưới sàn đấu boxing, dáng vẻ độc cô cầu bại kia cực kì phách lối.
Đám người dưới sàn đấu boxing mặc dù tức giận với sự càn rỡ và tùy tiện của hắn nhưng lại rất kiêng kị thủ đoạn của hắn.
Ai cũng im lặng đứng ở đó, không dám lên tiếng.
Người này quả thật quá mạnh mẽ, đánh nhau liên tục bốn trận không nói, lại còn có sức đối chiến lần thứ năm, thể năng này bọn họ đâu có theo kịp.
An Tử ở trên sàn đấu cuồng vọng hô lên, một lúc sau, một bóng dáng nhảy từ dưới sàn đấu lên trên, đi vào sàn đấu boxing.
“Để tôi.
”
Người nói chuyện là số 2.
Nhiếp Nhiên nhìn bọn họ đánh nhau một lúc, số 2 vẫn đánh như lần trước, sau khi thử nghiệm khoa tay múa chân với hắn mấy cái, lập tức tấn công điểm yếu của đối thủ.
Nhưng mà tên An Tử này hình như cũng phát giác ra, hắn còn cẩn thận hơn, có điều cách ra quyền của hắn đã thành kiểu mẫu cố định rồi, thỉnh thoảng trong lúc vô ý sẽ theo bản năng xuất thủ, căn bản không suy nghĩ.
Thế nên số 2 luôn có cơ hội tấn công những chỗ sơ hở của hắn.
Nhất thời, tình hình chiến đấu của hai người biến thành giằng co, giống như số 9, trận này lại là ván cờ thể lực và tốc độ.
Nhiếp Nhiên xem một lúc là mất kiên nhẫn, từ cách ra tay của hai bên thì số 2 thắng chắc rồi.
Cô không có hứng thú tiếp tục lãng phí thời gian với kết cục đã biết nữa nên bảo Triệu Lực mang bữa sáng lên tầng, mình đi thẳng lên trên.
Ngày hôm đó cô luôn ở trong phòng, đến hơn chín giờ tối, khi thi đấu bắt đầu mới xuống.
Lúc đó trong sàn đấu đã đầy ắp người, cô nhìn khắp khu nghỉ ngơi và không thấy bóng dáng số 2 đâu.
“Sao không thấy số 2 đâu thế?” Nhiếp Nhiên hỏi Triệu Lực bên cạnh.
“Số 2 bị thương lúc buổi sáng đánh với thuộc hạ của ông chủ Trịnh.
”
Bị thương? Không thể nào, nhìn năng lực của anh ta không giống sẽ bị thương mới đúng.
“Vậy anh ta thắng rồi chứ?”
Triệu Lực gật đầu, “Thắng rồi, nhưng tên An Tử đó nói thể lực của hắn không đủ mới thua.
”
Nhiếp Nhiên không nói gì, chỉ nhìn khu nghỉ ngơi một cái sau đó đi vào phòng VIP ở tầng hai.
Thi đấu tối hôm nay không có gì đặc biệt cả.
Nhiếp Nhiên lẳng lặng xem so tài phía dưới.
Không lâu sau, cô kiếm một cái cớ xuống tầng, mười phút sau lại trở lại ngồi ở bên cạnh Cát gia tiếp tục xem thi đấu.
Ba tiếng sau, thi đấu hoàn toàn kết thúc.
Người trong sàn đấu đều rời đi, các tay đấm cũng trở lại phòng mình nghỉ ngơi, Cát Nghĩa nói chuyện với Nhiếp Nhiên mấy câu rồi rời khỏi sàn đấu boxing.
Trong sàn đấu boxing chỉ có mấy tên thuộc hạ canh cửa cùng với Triệu Lực ở lại bên cạnh cô.
.