CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (2)
Đường Lôi Hổ cau mày, phất tay nói: “Tôi không muốn đám hàng nát kia, tôi muốn cô ta, nhìn rất xinh đẹp.
”
Nói xong ánh mắt ông ta lại dán vào người Nhiếp Nhiên, phát ra tiếng cười đê tiện.
Cát Nghĩa cau mày nhưng vẫn cười, “Ông chủ Đường, cô ấy thật sự không phải là bảo bối ở đây.
”
“Đúng thế đúng thế, Triệu Lực đã nói rồi, cô ấy là thuộc hạ của ông.
Nhưng mà! Cát gia, cái này có gì mà giả vờ chứ, cho dù bị ông chơi rồi tôi cũng không ngại, ra giá đi.
” Đường Lôi Hổ đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên nói những lời khó nghe như vậy, thậm chí còn công khai đề giá muốn Nhiếp Nhiên giống như một món đồ.
Lúc này, khóe miệng Nhiếp Nhiên chậm rãi cong lên, cô nhẹ giọng nói: “Giá của tôi ông không trả nổi đâu.
”
Triệu Lực ở bên cạnh hơi căng thẳng.
Hắn biết, dáng vẻ này là điềm báo Nhiếp Nhiên không vui rồi.
Điềm báo này nghiêm trọng hơn cô thiếu ngủ hoặc là ăn chưa no nhiều!
Đường Lôi Hổ hoàn toàn không cảm nhận được sự khác thường của Nhiếp Nhiên, chỉ cười xấu nói: “Không trả nổi? Trên thế giới này còn có người phụ nữ ông đây không mua được à? Cô nói đi, bao nhiêu tiền! Tôi không tin không mua nổi một cô gái như cô!”
Giọng Nhiếp Nhiên dịu dàng, tiếng huyên náo ở sàn đấu boxing làm âm thanh nền, trong giọng nói của cô lộ ra sự u ám, gằn từng chữ: “Tôi không cần tiền, tôi cần mạng.
”
Cô vừa nói thế, Cát Nghĩa và Triệu Lực đều nhìn về phía cô, trong lòng Triệu Lực giật thót.
Ngay cả Trịnh Khúc cũng cảm thấy có cái gì đó bất thường.
Nhưng Đường Lôi Hổ lại hoàn toàn không cảm thấy gì, còn tưởng rằng Nhiếp Nhiên nói đùa.
“Ha? Cô muốn mạng? Ha ha ha ha, cô gái này thật thú vị, đủ điên cuồng, đủ độc ác, được!” Đường Lôi Hổ cười lớn, rất ngông cuồng.
Ông ta quay sang nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, hay là cho tôi đi!”
Cát Nghĩa chỉ cảm thấy đau đầu, “Ông chủ Đường, ông hiểu lầm thật rồi, cô ấy thật sự là thuộc hạ của tôi, không phải bạn gái.
”
“Được được được, thuộc hạ thì thuộc hạ, vậy tôi muốn thuộc hạ này được không, ông nhường cho tôi, như vậy được rồi chứ?” Đường Lôi Hổ giống như đối chọi với ông ta, cho dù Cát Nghĩa nói thế nào cũng không chịu nhả, còn nhất quyết đòi người.
Lần này Cát Nghĩa cũng không vui, nói như vậy rồi mà Đường Lôi Hổ vẫn không hiểu, vì vậy ông ta trực tiếp từ chối: “Không thể được, cô ấy là người tôi mời rất lâu mới đồng ý gia nhập, không thể tùy tiện chắp tay nhường cho người khác được.
”
Đường Lôi Hổ khinh thường cười, “Cái gì mà mời rất lâu, Cát gia làm như vậy không được đâu, người tôi chọn các người làm chết rồi, chuyện này tôi không tính nữa, bây giờ muốn một cô gái mà ông lại chối đây đẩy như vậy.
” Bạn đang
Cát NghÄ©a lạnh mặt, nghiêm túc nói: âKhông phải chá»i Äây Äẩy mà cô ấy tháºt sá»± là thuá»c hạ chá» là m viá»c cho tôi, chuyá»n là m Än lần nà y cô ấy cÅ©ng tham gia.
â
âBá»t nói linh tinh Äi, cô gái chÆ°a Äến tuá»i trÆ°á»ng thà nh nhÆ° váºy có thá» có nÄng lá»±c gì? Äừng chém gió nữa!â Lần nà y ÄÆ°á»ng Lôi Há» hoà n toà n không nhẫn nại, trá»±c tiếp Äi tá»i bên cạnh Nhiếp Nhiên, âNà o nà o nà o, Cát gia cho cô bao nhiêu tiá»n, tôi cho cô gấp Äôi, thế nà o? NhÆ° váºy có thá» chÆ¡i vá»i tôi rá»i chứ?â
Nhiếp Nhiên khẽ cÆ°á»i từ từ ngẩng Äầu lên, giÆ¡ ngón tay chá»c và o ngá»±c ÄÆ°á»ng Lôi Há», ngÄn ông ta cách xa mình, âCát gia cho tôi 30% lợi nhuáºn của vụ buôn bán nà y, ông Äá»nh cho tôi 60% à ?â.