ĐỪNG HỨA HẸN VỚI ANH (2)
Nhiếp Nhiên bị anh quát như thế thì sững sờ.
Đèn đường mờ ảo từ xa chiếu tới, đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Hoành nổi giận với mình, ngực phập phồng và hơi thở hơi dốc đã chứng minh anh đang cố gắng kiềm chế sự tức giận.
Anh đang lo lắng sao?
Sắc mặt Nhiếp Nhiên hồi phục trở lại, cô thả lỏng tay ra, nói: “Tôi đã có tính toán.
”
Hoắc Hoành lại quát lên: “Nhưng tôi thì chưa tính! Em có biết là lúc đó tôi đã sợ tới mức tim suýt chút nữa ngừng đập không? Em có biết khoảnh khắc đó, trong lòng tôi lo lắng tới mức nào không, em có biết là mấy ngày nay tôi sống thế nào không?”
Trong tình huống chưa thương lượng trước với Nhiếp Nhiên, anh nổ súng đã là một trải nghiệm cực lớn rồi, anh rất sợ phát súng của mình sẽ giết cô, anh sợ người con gái mình thích sẽ chết trong tay mình, anh sợ…
Lúc anh giương súng chĩa vào cô, trời mới biết trong lòng anh hoang mang cỡ nào, thậm chí tay còn hơi run run.
Trước giờ anh luôn ngắm bắn rất chuẩn, đó lần đầu tiên cầm súng mà anh run.
Thế mà cô gái đáng chết này còn dám cố ý chạy về phía miệng súng, dọa tới mức làm anh quên cả thở.
Lúc thấy cô nằm dưới đất, máu trên cổ thuận theo kẽ ngón tay cô chảy ra, anh đau lòng tới mức ước gì mình có thể thay thế vị trí của cô.
Nhưng anh không thể.
Thân phận của anh, nhiệm vụ anh đang gánh, trách nhiệm của anh không cho phép anh đứng lên đưa cô đi bệnh viện.
Anh chỉ có thể giương mắt nhìn cô nằm ở đó như vậy, chờ Cát Nghĩa tới.
Thế nên mấy tối sau đó, anh hoàn toàn không có tâm trạng để ngủ, nhắm mắt lại là anh lại thấy cảnh Nhiếp Nhiên nằm trong vũng máu.
Giày vò như thể đang sống dưới địa ngục vậy.
Sau đó, anh nghĩ cách mua chuộc bác sĩ chữa trị cho Nhiếp Nhiên, nghe ngóng được từ ông ta rằng Nhiếp Nhiên ổn cả, không bị thương tới động mạch chủ, lúc này anh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Ngày nào anh cũng đích thân gọi điện cho bác sĩ kia hỏi thăm tình hình vết thương của cô.
Anh biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng vẫn không khống chế được.
Sự sốt ruột đó khiến anh thật sự khó chịu.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề tỏ thái độ gì, cô dựa vào ghế, hờ hững nói: “Chẳng phải là giờ tôi vẫn lành lặn đứng trước mặt anh sao?”
Nhưng cô nói xong lại không nghe thấy Hoắc Hoành nói gì, chỉ có thể nhìn anh, phát hiện tay Hoắc Hoành túm chặt lấy vô lăng ô tô, tới nỗi đầu năm ngón tay trắng bệch, đến cả mu bàn tay gân xanh cũng hơi nổi lên.
Nhiếp Nhiên biết anh bị áp lực và căng thẳng trong thời gian dài mới trở nên như thế này.
Cô chợt mềm lòng, giọng nói dịu dàng hẳn, tay đặt lên vai anh như an ủi, cô nhẹ nhàng nói: “Không sao rồi, bác sĩ nói tôi chỉ mất máu nhiều quá thôi, vết thương không nặng.
”
Hoắc Hoành hơi thoải mái hơn một chút sau khi nghe thấy cô nói, sự ấm áp từ bàn tay nhỏ bé trắng nõn đó xuyên qua áo, tới da thịt rồi vào thẳng trong tim.
Tâm trạng anh dần bình tĩnh lại nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm không chớp, nói: “Em không thể bớt để mình bị thương sao?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Anh đã giương súng rồi, tôi không bị thương có tin được không?”
Im lặng vài giây, Hoắc Hoành hỏi với giọng khó hiểu: “Em không hỏi tôi tại sao tôi nổ súng sao?”
Nhiếp Nhiên thu tay về, lại dựa vào ghế, “Anh có lý do của anh, cũng giống như tôi cố tình bị thương cũng là có lý do của mình, tại sao phải hỏi?”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Câu này của cô vừa nghe thì không có gì, nhưng nghe cẩn thận sẽ có một sự tin tưởng kỳ lạ bên trong.
Bởi biết anh cũng vì bất đắc dĩ nên tôi cũng không cần thiết phải hỏi hay trách anh.
.