BỊ MẤT QUYỀN LỰC (4)
Quý Chính Hổ nói với vẻ không cảm xúc: “Cụ thể thế nào thì các cậu không cần biết, các cậu chỉ cần biết bây giờ kế hoạch đã định có thay đổi thôi.
Các cậu chỉ cần tóm gọn Cát Nghĩa và những đối tác của ông ta là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
”
“Tóm Cát Nghĩa và đối tác của ông ta?”
“Đúng vậy, hiện giờ các cậu đã làm tới đâu rồi?”
Uông Tư Minh nghiêm túc đáp: “Chúng tôi đã lấy được lòng tin của Cát Nghĩa, còn ba ngày nữa ông ta sẽ cùng với những người đó bàn về vấn đề con đường hợp tác, địa điểm ở nhà máy bỏ hoang kia.
”
Quý Chính Hổ suy nghĩ vài giây, nói tiếp: “Vậy hôm đó hành động tôi sẽ liên hệ phía cảnh sát, bắt hết toàn bộ bọn chúng.
”
Uông Tư Minh tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng…lần này Cát Nghĩa bàn chuyện con đường hợp tác là để có thể thiết lập hợp tác lâu dài với người mua lớn nhất kia, tại sao chúng ta không chờ thêm, tới lúc đó cũng tóm gọn người đứng đằng sau kia luôn?”
“Phải đó, tại sao không nhẫn nại chờ thêm chút nữa?” Dương Thụ cũng hỏi.
Quý Chính Hổ nghiêm mặt nói: “Cấp trên nói thế nào chúng ta cứ làm như vậy.
Không có tại sao!”
“Rõ!” Uông Tư Minh và Dương Thụ đồng thanh đáp.
Sau đó, hai người lập tức rời khỏi, nhanh chóng về sàn đấu, tránh để Cát Nghĩa nghi ngờ.
Cả một buổi chiều, bề ngoài bọn họ giả bộ không sao, nhưng trong lòng lại vô cùng rối rắm.
Bọn họ thật sự không hiểu được, sắp có thể bắt được kẻ chủ mưu phía sau rồi, tại sao lại bỗng dưng ngừng lại vào đúng lúc này?
Cho tới buổi tối khi Cát Nghĩa đã rời khỏi sân đấu, hai người nhân lúc màn đêm buông xuống, mò tới phòng Nhiếp Nhiên lần nữa.
Lúc đó, Nhiếp Nhiên đang ngồi bên cửa sổ uống trà, giống như cô đang chờ bọn họ vậy.
“Sao hả, lại muốn ngồi chơi một lát à? Hôm nay pha trà cho hai người rồi đây, có muốn uống một chén không?” Nhiếp Nhiên cười chỉ chỗ trống đối diện, nghiêng đầu cười nói với bọn họ.
Nhưng lúc này hai người bọn họ lại bày ra vẻ mặt nặng nề đi tới trước mặt cô, “Quý Chính Hổ nói kế hoạch có thay đổi, đổi thành bắt Cát Nghĩa và tất cả những thành phần liên quan tới ông ta.
”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, quả nhiên là như vậy!
Trong lòng cô thoáng thả lỏng, nhưng bề ngoài vẫn giả bộ kinh ngạc, “Sao cơ?”
Dương Thụ ngồi xuống, tức giận vỗ đùi mình, “Đã nói bắt người mua rồi, hơn nữa hiện giờ người mua cũng sắp xuất hiện, bây giờ đột nhiên nói thay đổi kế hoạch, đúng thật là làm người ta tức chết mất!”
“Cấp trên bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm đó, những cái khác không phải phạm vi suy nghĩ của anh.
”
Uông Tư Minh cau chặt mày lại, giọng nói khẽ trầm xuống: “Nhưng cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Vài ngày nữa Cát Nghĩa sẽ bàn vấn đề con đường với đám người đó rồi, hiện giờ cấp trên đột nhiên đổi nhiệm vụ, cảm giác đó giống như… giống như có người đã sắp đặt sẵn vậy.
”
Dương Thụ cũng gật gù theo, “Tôi cũng có cảm giác này, chuyện này đúng là quá trùng hợp.
”
“Chắc chắn cấp trên đã có suy xét, các anh chỉ cần thực hiện là được.
”
Äây là lần Äầu tiên Nhiếp Nhiên hết lần nà y tá»i lần khác nói Äỡ cho quân Äá»i, chuyá»n nà y khiến Uông TÆ° Minh chú ý.
âTại sao tá»i qua cô chủ Äá»ng há»i chuyá»n vá» Quý ChÃnh Há»? Có phải cô biết cái gì không?â
Nhiếp Nhiên rùng mình má»t cái, Uông TÆ° Minh quả là rất nhạy cảm.
Cô tá» ra bình thản, ngẩng Äầu nhìn anh ta Äáp: âKết ná»i Äầu má»i thôi.
Nếu nhiá»m vụ má»i Äã Äược giao xuá»ng, các anh cá» gắng chuẩn bá» Äi, nhá» là liên há» vá»i bên cảnh sát, chuyá»n tiếp theo tôi không can thiá»p nữa, các anh cá» gắng thá» hiá»n.
â
âYên tâm, nhất Äá»nh tôi sẽ hoà n thà nh.
â DÆ°Æ¡ng Thụ nghiêm túc Äáp.
Hai ngÆ°á»i bá»n há» nói nhá» vá»i Nhiếp Nhiên và i câu rá»i Äá»nh rá»i Äi.
Äúng lúc hai ngÆ°á»i bá»n há» Äá»nh ấn tay cá»a má» cá»a thì bên ngoà i Äá»t nhiên truyá»n tá»i má»t loạt tiếng bÆ°á»c chân.
.