PHẢN CÔNG TRƯỚC KHI CHẾT (4)
Cô chặn họng làm chú Trần không nói được gì.
Chú Trần vô cùng tức giận, trong lời nói với A Báo cũng có vẻ mất kiên nhẫn.
“A Báo! Bây giờ cậu nhất định phải bỏ súng xuống!”
“Không, tôi không muốn!”
“A Báo!” Chú Trần lại khuyên nhủ, “Cậu tỉnh táo một chút, Nhị thiếu không phải là người cậu có thể động vào.
Một khi cậu nổ súng, cậu sẽ bị bao vây, đến lúc đó ngay cả cơ hội giải thích cậu cũng không có, chẳng lẽ cậu muốn chết không minh bạch như thế à?”
Câu này hình như đã làm hắn chấn động.
Ý muốn sống sót khiến hắn bắt đầu dao động, tay cầm súng hơi lắc lư.
Hoắc Hoành cảm nhận được bất thường đầu tiên, anh đành phải lên tiếng, “A Báo, cậu là người của ba tôi, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ cho ba tôi à?”
A Báo không biết rốt cuộc Nhị thiếu muốn nói cái gì nhưng sắc mặt chú Trần đột nhiên thay đổi.
Trên thực tế câu kia của Hoắc Hoành không phải là nói cho A Báo nghe, mà là nói cho chú Trần nghe.
Chú Trần thấy A Báo vẫn duy trì tư thế cầm súng chĩa vào Hoắc Hoành, lúc này giọng ông ta không còn là khuyên giải an ủi nữa mà là lạnh lùng, “A Báo, tôi ra lệnh cho cậu mau bỏ súng xuống!”
A Báo là người của lão gia, nhưng bây giờ hắn lại cầm súng chĩa vào Nhị thiếu, ngộ nhỡ khiến Nhị thiếu hiểu lầm thì làm thế nào.
Không được! Tuyệt đối không thể bởi vì một mình A Báo mà phá hủy giang sơn lão gia cực khổ xây dựng quá nửa đời người được.
“Nếu như cậu còn không bỏ súng xuống, tôi chỉ có thể hạ lệnh bắn chết cậu thôi.” Chú Trần lại nói.
A Báo thấy chú Trần đột nhiên thay đổi sắc mặt lại muốn biện bạch cho mình một lần nữa, “Chú Trần, tôi bị oan.”
Đáng tiếc, lúc này chú Trần không nghe hắn giải thích nữa, “Mau bỏ súng xuống!”
“Chú Trần!”
“Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc cậu có bỏ súng xuống không!”
Lúc này, đám thuộc hạ xung quanh lại tiến lên, súng trong tay đều nhắm vào A Báo.
A Báo vội vàng dí súng vào đầu Hoắc Hoành, kích động nói: “Tôi xem các người ai dám động vào tôi! Tất cả lui về sau! Ai động vào tôi, tôi sẽ giết hắn!”
Chú Trần chỉ có thể vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ lui về phía sau, trơ mắt nhìn A Báo đẩy Hoắc Hoành ra khỏi kho hàng rồi mới tức tốc đuổi theo.
“A Báo! Cậu nhất định phải sai đến cùng như vậy sao?!”
A Báo bị khóa chặt trong vòng vây, tâm trạng đã tệ đến cực điểm, “Tôi không sai, là các người ép tôi, tôi đã không có đường quay đầu nữa rồi!”
âA Báo!â
Lúc nà y, nhân lúc hai ngÆ°á»i bá»n há» Äang nói chuyá»n vá»i nhau, Nhiếp Nhiên từ từ dá»ch Äến sau lÆ°ng A Báo.
NhÆ°ng không ngá» A Báo cÅ©ng rất nhạy bén, láºp tức phát hiá»n ra rá»i gầm lên: âCô muá»n là m gì?â
Nhiếp Nhiên láºp tức dừng lại.
Lúc nà y A Báo nhìn thẳng và o Nhiếp Nhiên, nói vá»i chú Trần: âChú Trần, tôi có thá» khẳng Äá»nh ngÆ°á»i phụ nữ nà y có vấn Äá»!â
Nhiếp Nhiên cá» là m ra vẻ suy nghÄ©, thà nh tháºt nói: âNói tháºt, bây giá» chắc là anh tìm cÆ¡ há»i muá»n hoà n thà nh nhiá»m vụ ná»i gián Äúng không, nếu không là m sao lại dùng cái cách ngu xuẩn nà y Äá» chứng minh chứ?â
âKhông phải, tôi khôngâ¦â
âAnh diá»
n nhiá»u nhÆ° váºy chá» là Äang kéo dà i thá»i gian chá» cảnh sát tá»i, Äúng không? Phản Äá» của Hoắc thá», ná»i gián của cảnh sát, thân pháºn rất Än khá»p.â
âKhông, không phải váºy, tôi không phải!â Hắn nhìn Nhiếp Nhiên, lá»a giáºn cháy phừng phừng trong mắt, âCon Äà n bà nà y, Äá»u là do mà y!â
A Báo Äã hoà n toà n mất lý trÃ, Äá»t nhiên giÆ¡ tay lên, chÄ©a súng và o Nhiếp Nhiên, sau Äó bóp cò.
Äoà ngâ¦.