CÔ ẤY SỢ ĐỘ CAO?
Hôm nay thời tiết cực kì đẹp.
Ánh nắng chiếu xuống làm người ta cũng thấy ấm áp hơn.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người trên sân bắt đầu huấn luyện với khí thế ngất trời.
Ai nấy đều lần lượt vượt qua các chướng ngại vật theo mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện.
Khác với trước kia, trong lúc huấn luyện, Nhiếp Nhiên không còn nghe thấy những tiếng rên la, than thở của của bất kì ai trong lớp 6 nữa, ai nấy đều cố gắng tiến lên.
Cho dù có ngã xuống, thể lực không kịp phục hồi, bọn họ cũng sẽ không rên rỉ như những đám cậu ấm cô chiêu ngày trước.
“Nhanh lên! Tiến lên đi!” Quý Chính Hổ đứng ở bên cạnh, đang huấn luyện cho bọn họ băng qua lưới thấp.
Khi đang bò sát để vượt qua lưới, Nhiếp Nhiên phát hiện dưới mặt lưới có rất nhiều đá vụn, hơn nữa trên dây lưới còn quấn dây thép gai.
Nhìn thì tưởng chẳng có vấn đề gì, nhưng Nhiếp Nhiên biết quá rõ thứ này đáng sợ tới mức nào.
Chỉ cần hơi mất tập trung thôi là sẽ bị nó đâm xuyên qua quần áo, cứa thẳng lên da thịt.
Thậm chí còn móc người đứng yên tại chỗ luôn.
Khi mới có một phần ba số người vượt qua, Nhiếp Nhiên chợt nghe thấy xung quanh có những tiếng rên rỉ nho nhỏ.
“A...”
Có người không nhịn được kêu rên mấy tiếng rồi mới tiếp tục tiến lên trước.
Nhiếp Nhiên biết được sức mạnh của những cái gai sắt đó, để đề phòng bị móc vào quần áo hay bị đâm vào người, cô vẫn luôn ép sát người xuống, nhưng làm thế thì toàn bộ cơ thể cô đều ép chặt xuống những viên đá vụn nhỏ.
Góc nhọn của những viên đá làm cho cô đau khắp mình mẩy.
Bò trên mặt đất một lúc thôi mà tay cô đã bị lằn đỏ rồi.
Huấn luyện tốc độ hoàn toàn không cho người ta cơ hội dừng lại để lấy hơi này rất nhanh làm cho Nhiếp Nhiên vốn dĩ đã mất máu hai lần, cơ thể ở trong trạng thái thiếu dinh dưỡng không chịu nổi nữa.
Vào lần thứ ba băng qua chiếc lưới dài tới bốn mươi mét, thể lực của cô đã gần như cạn kiệt.
Cô há hốc mồm thở hổn hển giữa đám đất bụi bay lên, muốn dừng hai, ba giây để giúp chân tay khôi phục một chút sức lực.
Đến khi cô tiếp tục nằm bò ra thì đột nhiên cả ngừng khựng lại.
Toi rồi, bị vướng gai rồi!
Nhiếp Nhiên thầm chửi mình ngu ngốc, biết rõ là thứ này được bố trí để đối phó với những kẻ muốn lười nhác, thế mà cô còn dừng lại.
“Chị Nhiên, chị thấy ổn không?” Hà Giai Ngọc ở bên cạnh thấy Nhiếp Nhiên không tiến lên phía trước cùng mình mà lại thụt lùi về sau thì nhỏ giọng hỏi.
“Tôi không sao.” Nhiếp Nhiên muốn nhích lên trước nhưng quần áo đã bị gai sắt đâm thủng, chọc lên da thịt cô.
Quý Chính Hổ đứng ở bên cạnh thấy cô ngừng lại thì tức giận lớn tiếng quát: “Nhiếp Nhiên, ai cho cô dừng lại hả, lập tức tiếp tục đi!”
Nhiếp Nhiên nắm chặt tay lại, cắn chặt răng, dùng sức một cái, một cơn đau truyền tới từ bên hông.
Chết rồi, bên hông chắc chắn đã bị chọc chảy máu rồi.
“Tiếp tục, nhanh lên, không được dừng lại!” Tiếng quát của Quý Chính Hổ không ngừng vang lên bên tai.
Nhiếp Nhiên nhẫn nhịn cơn đau, tiếp tục bò lên trước, tốc độ nhanh hơn ban nãy rất nhiều.
Cô biết nếu mình còn tiếp tục nấn ná thì sẽ bị thương càng nhiều hơn.
Xung quanh, ban đầu chỉ là những tiếng hô nhỏ rải rác, càng về sau càng vang lên nhiều những tiếng hít sâu và tiếng kêu đau.
Nhiếp Nhiên biết những người này cũng đã tới cực hạn rồi.
Nhóm người bên cạnh cô sau khi bò qua chiếc lưới dài tới ba mươi mét thì lập tức leo lên đài cao năm mét, chuẩn bị nhảy cầu.
Chỉ còn Nhiếp Nhiên vẫn còn đang ở dưới lưới, tiếp tục trườn sát đất.
Đơn giản là vì lượng huấn luyện của cô nhiều gấp hai lần người khác.
Cô cắn chặt răng, nén cơn đau do cạnh của những viên đá nhỏ sắc cứa lên da thịt và sự đau đớn trên lưng, không ngừng nhích người lên trước.
Vì đau và vận động nên mồ hôi không ngừng chảy ròng ròng xuống từ trán, nhỏ thành giọt trên mặt đất.
Hết một lần, rồi lại thêm một lần nữa.
Nhưng dù cô có áp sát mình thấp đến đâu thì một lúc sau, thỉnh thoảng cơ thể lại bị gai sắc đâm vào da thịt, làm cho lưng cô bị chọc thủng hai, ba lỗ.
Huấn luyện quá sức làm cho người cô túa đầy mồ hôi, mồ hôi thấm đẫm làm quần áo ướt sũng, cũng dính lên miệng vết thương khiến cho cô đau xót tới mức thái dương không ngừng giật giật.
Nhưng may mắn là sự đau xót nho nhỏ này lại giúp cô đủ tỉnh táo để hoàn thành huấn luyện.
Quý Chính Hổ đứng trên đài cao bên cạnh nhìn nhóm người nhảy xuống hồ, sau đó lại nhìn thoáng qua về phía Nhiếp Nhiên đang bò sát đất.
Thời gian huấn luyện dài như thế mà động tác của cô vẫn dứt khoát, lưu loát, không hề chậm chạp ục ịch, nhưng có điều sắc mặt nhìn có vẻ không được tốt cho lắm.
Lông mày Quý Chính Hổ hơi khẽ cau lại.
Sau đó, lúc quan sát đám học viên huấn luyện, thỉnh thoảng anh ta lại ngoái sang nhìn Nhiếp Nhiên, phòng ngừa một mình cô ở bên đó sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng mà cô vẫn rất kiên cường, kiên cường hơn người bình thường.
Trong tình huống từng bị trúng đạn và mất máu quá nhiều mà cô còn cố gắng hoàn thành hạng mục huấn luyện nằm bò sát đát, bắt kịp tình hình chung của các binh sĩ khác.
Quý Chính Hổ nhìn Nhiếp Nhiên đi về phía đài cao, nghiêm mặt nói với cô: “Mau lên đài đi.”
Nhiếp Nhiên lên chậm hơn, còn chưa kịp thở đã bị Quý Chính Hổ giục trèo lên bục, đứng ở vị trí cuối cùng, chờ mọi người theo số thứ tự xếp hàng lần lượt nhảy xuống.
Độ cao năm mét, nói cao cũng không cao, nhưng nói thấp lại chẳng thấp.
Đằng trước có mấy binh sĩ nữ bị hoảng sợ trước độ cao này, không dám nhảy xuống.
“Các cô làm gì thế hả, mau nhảy đi!” Quý Chính Hổ đứng bên dưới tức giận quát lên.
“Không...!không được rồi, tôi thấy hơi sợ, các cậu...!các cậu nhảy trước đi.” Một binh sĩ nữ trong đám không chịu nổi độ cao này liền nói với mấy binh sĩ nữ khác ở bên cạnh.
Mấy binh sĩ nam ở đằng sau thấy đã sắp hết thời gian rồi mà đám binh sĩ nữ trước mặt vẫn không chịu nhảy thì không muốn lãng phí thời gian nữa, lần lượt đi vượt qua đám binh sĩ nữ đó, nhảy xuống dưới hồ.
Bùm...
Bùm...
Âm thanh nhảy xuống nước vang lên, bọt nước trong hồ văng tung tóe.
Nhóm người Hà Giai Ngọc từng leo lên leo xuống ở vách núi đen cao trên hải đảo, độ cao ở đó chắc chắn hơn năm mét nhiều, thế nên đều nhảy xuống rất lưu loát.
Cuối cùng chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và binh sĩ nữ kia ở trên đài cao.
Nhiếp Nhiên không sợ hãi, nhưng vì vừa rồi huấn luyện quá nhiều nên lúc này cô bị chóng mặt.
“Các cô còn đứng trên đó làm gì hả, mau nhảy xuống đi!” Giọng Quý Chính Hổ từ dưới vọng lên, “Có phải cần tôi đi lên mời các cô xuống không?”
Binh sĩ nữ kia bị răn dạy nên do dự, vừa sợ nhảy cầu lại vừa sợ bị sĩ quan huấn luyện mắng.
Quý Chính Hổ ngẩng đầu nhìn binh sĩ nữ kia, sau đó chỉ vào Nhiếp Nhiên đứng đằng sau cô ta, nói: “Nhiếp Nhiên, cô nhảy trước cho tôi!”
Binh sĩ nữ đứng ở đằng trước nghe thấy thế thì lập tức thở phào, liền tránh sang bên nhường đường cho Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên còn đang hoa mắt vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không có ý tiến lên trước.
Quý Chính Hổ đứng bên dưới, tiếp tục nói với cô: “Mau nhảy đi!”
Thi Sảnh và Hà Giai Ngọc đang tiến về phía trước, nghe thấy Quý Chính Hổ quát lên như thế thì ngừng lại, nhìn lên trên đài cao.
Nhiếp Nhiên đứng thẳng trên đài cao, hoàn toàn không có ý sẽ nhảy xuống.
Hà Giai Ngọc cau mày, khó hiểu hỏi: “Chị Nhiên làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ chị ấy sợ độ cao à?”
“Không biết nữa.” Thi Sảnh cũng thấy khó hiểu.
“Chị Nhiên, nhảy đi, không sao đâu, bên dưới rất an toàn.” Hà Giai Ngọc hô lớn.
“Đúng thế, Nhiếp Nhiên, nhảy xuống đi, bọn tôi nhảy hết rồi mà.” Thi Sảnh ở bên cạnh cũng nói lời khuyến khích.
Nhiếp Nhiên cố gắng đè nén cơn hoa mắt, nghe vậy thì nhíu mày.
Hai cô nàng này tưởng cô mắc bệnh sợ độ cao à?
Nhiếp Nhiên cảm thấy vừa tức vừa buồn cười trước suy nghĩ của hai cô nàng này.
Nếu không phải vì hoa mắt nên cô buộc phải dừng lại thì cô đã nhảy xuống từ lâu rồi.
Sao có thể cứ đứng đực ở cái chỗ cao này mặc người ta nhìn ngó chứ?
“Nhiếp Nhiên, rốt cuộc cô đang làm gì thế hả, mau nhảy xuống cho tôi!” Quý Chính Hổ cảm thấy không hài lòng trước thái độ lù lù bất động của cô.
Lúc này, đám binh sĩ dưới hồ bơi tới đích lập tức leo lên bờ, cả người ướt dầm dề, ngồi trên mặt đất thở phì phò.
Nhóm người Hà Giai Ngọc không còn cách điểm cuối quá nhiều, nhưng vì Nhiếp Nhiên nên vẫn cứ ngâm mình trong nước, hô hào cổ vũ cô.
“Chị Nhiên, chị làm được mà, nhảy xuống đi!”
“Nhiếp Nhiên, mau nhảy xuống đi, không còn thời gian đâu.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ bên dưới nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý nhúc nhích nửa bước.
Dương Thụ thấy cô như thế thì càng tăng tốc nhanh hơn, sau khi hoàn thành huấn luyện liền quay trở lại bên dưới đài cao, lo lắng nhìn cô.
Ở điểm đích, có không ít tân binh đang ngồi nghỉ ngơi chờ xem trò hay của Nhiếp Nhiên.
Đặc biệt là nhóm binh sĩ nữ ngày hôm qua.
Một binh sĩ nữ nhìn Nhiếp Nhiên cười nhạo: “Rốt cuộc tân binh kia làm được không thế, không phải là đi cửa sau vào đấy chứ? Sao thể năng lại kém thế này?”
“Rõ ràng là như thế, cô ta vào muộn hơn chúng ta tận hai tháng, phỏng chừng lai lịch không nhỏ đâu.” Một binh sĩ nữ khác lau nước trên mặt, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
“Đúng thế, chẳng phải là lớp 6 của đội dự bị là nơi chuyên để nhét thêm đám cậu ấm cô chiêu vào hay sao?”
Hà Giai Ngọc vốn đặt hết sự chú ý lên người Nhiếp Nhiên, hoàn toàn không nghe rõ nhóm người kia đang nói cái gì, nhưng sau khi cô ta nghe thấy giọng nói quen thuộc kia thì quay phắt đầu lại, quát lên: “Cô nói linh ta linh tinh cái gì thế hả! Chị Nhiên phải huấn luyện gấp đôi, gấp đôi đó có hiểu không hả! Các cô cứ thử huấn luyện gấp đôi liên tục xem nào! Đừng có đứng nói chuyện nên không thấy mỏi eo.”
Giọng nói kia lại vang lên, “Cô ta ăn ngon như thế, bổ dưỡng như thế, không nên vận động thêm hay sao? Trời hanh vật khô, cẩn thận chảy máu mũi.”
Hà Giai Ngọc rất buồn bực, định xông lên tranh cãi với họ một trận thì Kiều Duy ở bên cạnh lại lạnh lùng thốt lên: “Cô ấy ăn cơm của bệnh nhân đấy, các cô muốn ăn thì có thể xin.”
Mấy binh sĩ nữ kia thờ ơ nói: “Bệnh nhân á? Một tân binh vừa tới đã bị bệnh rồi, lừa ai chứ?”
Hà Giai Ngọc ra khỏi hồ, bước lên bờ: “Ai bảo các cô chị ấy là tân binh! Chị ấy đã gia nhập quân đội dự bị gần một năm rồi, là đàn chị của các cô, là lão binh, có biết không hả?”
Lão binh ư?
Đàn chị ư?
Hai từ này khiến cho nhóm người ngây ra.
Nhưng sau đó lại là những tiếng khinh thường sâu hơn.
“Một lão binh huấn luyện cả năm trời mà thể năng còn kém như thế...”
“Nhảy xuống nước xem nào, bọn này huấn luyện hai tháng còn hơn cô ta nữa.”
“Rõ ràng còn gì.” Bạn đang
âChúng mà y câm miá»ng ngay!â Nghiêm Hoà i VÅ© tức giáºn quát lên là m cho chÃnh Nhiếp Nhiên Äang Äứng nhắm mắt trên Äà i cao cÅ©ng phải má» mắt ra.
Nghiêm Hoà i Vũ là m sao thế?
Lại cãi nhau vá»i ai rá»i à ?
Biến cá» Äá»t nhiên phát sinh khiến cho Äám binh sÄ© nữ vô cùng kinh ngạc, má»t Äám trợn tròn mắt nhìn anh ta..