LÀ TÔI GÂY CẢN TRỞ CHO LỚP CHÚNG TA
Nhất thời, không khí trở nên cứng đờ.
Nhưng không bao lâu sau, một tiếng “tùm” vang lên từ dưới hồ nước phá tan ngay bầu không khí ấy.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung về phía hồ.
Thì ra trong lúc bọn họ tranh cãi, Nhiếp Nhiên đã nhảy xuống.
Khuôn mặt của Hà Giai Ngọc vốn đang tức giận và nhăn nhó, khi thấy Nhiếp Nhiên ở trong hồ thì mày lập tức dãn ra, cười vỗ Thi Sảnh bên cạnh, kích động: “Nhảy, nhảy rồi! Chị Nhiên nhảy rồi!”
Kiều Duy và Thi Sảnh đều thở phào một hơi.
Cơ thể căng cứng của Nghiêm Hoài Vũ ngồi bên cạnh cũng lập tức thả lỏng, anh ta nhìn Nhiếp Nhiên ở dưới hồ, trong đáy mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Nhiếp Nhiên chẳng có hơi đâu quan tâm nhóm người xung quanh.
Bởi vì một giây trước khi rơi xuống nước, đột nhiên mắt cô lại hoa lên, còn chưa kịp nín thở thì đã bị làn nước lạnh đục ngầu phủ kín.
Nước hồ chui vào mũi, vào miệng, làm cho cô chau mày.
Nhiếp Nhiên muốn chạm chân xuống đáy để ổn định cơ thể trước, nhưng không ngờ là cái hồ này lại sâu hơn cô tính toán rất nhiều.
Nhiếp Nhiên ở dưới nước không thể thở được, chỉ có thể không ngừng khua hai tay giãy giụa.
Nhưng càng giãy thì cảm giác choáng váng càng dữ dội hơn.
Rơi vào đường cùng, cô đành chấp nhận xuôi tay, chậm rãi chìm xuống dưới.
Nhóm người Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đã nhảy xuống thì lập tức lên bờ, giờ thấy Nhiếp Nhiên nhảy xuống rồi nhưng lại không có phản ứng gì nữa thì thần sắc trên mặt dần trở nên cứng đờ.
“Sao dưới hồ lại chẳng có động tĩnh gì thế?” Thi Sảnh cau mày, thấp giọng hỏi.
Kiều Duy bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc: “Theo lý thuyết thì phải nổi lên rồi mới đúng chứ.”
“Không phải bị đuối nước rồi chứ?”
“Không thể nào đâu!”
Lông mày Lý Kiêu cũng khẽ nhăn lại.
Nghiêm Hoài Vũ vốn đã định quay đầu rời đi, nhưng nghe thấy Thi Sảnh nói thế thì lại quay phắt lại, nhìn chằm chằm xuống mặt hồ.
Mặt hồ càng lúc càng trở nên tĩnh lặng, cũng chẳng thấy bóng dáng Nhiếp Nhiên đâu, mày của anh ta càng lúc càng nhăn chặt hơn.
Người xung quanh thấy Nhiếp Nhiên nhảy vào nước rồi nhưng lại không có phản ứng gì thì bắt đầu xì xầm to nhỏ.
“Sao thế này, người đâu rồi? Không phải là bị choáng rồi đấy chứ?”
“Có khi là nhảy cầu sợ tới mức ngất rồi cũng nên.”
“Thể năng đúng là quá kém.”
Người xung quanh e ngại đám lão binh như Nghiêm Hoài Vũ nên chỉ có thể hạ thấp giọng bàn tán.
Lúc này, Nghiêm Hoài Vũ đâu còn tâm trí quan tâm bọn họ nói gì nữa chứ.
Nhiếp Nhiên đã ở trong nước vài phút rồi mà chưa trồi lên lần nào, nếu không phải cô cố ý lặn để rèn luyện lượng hô hấp thì chắc chắn là bị đuối nước rồi.
Đuối nước...
Hai chữ này khiến cho lòng anh ta lập tức trầm xuống.
Ngay khi anh ta định đứng lên thì bóng người chìm dưới đáy hồ đã lâu lại vọt lên khiến một đám bọt nước bắn tung tóe.
Dưới ánh mặt trời cuối thu, bọt nước văng lên khúc xạ ánh sáng nhiều màu lấp lánh.
Nhiếp Nhiên nổi lên trên mặt nước, đôi mắt sáng ngời bình tĩnh và trầm ổn.
Nhóm người Hà Giai Ngọc đứng bên bờ hồ đều thở phào một hơi.
Vừa rồi bởi vì cô bị choáng nên đành phải dừng động tác giãy giụa để cả người dần chìm xuống nước.
May là trước kia cô đã từng rèn luyện hô hấp cùng Dương Thụ, thế nên cô có thể nghỉ ngơi một thời gian nhất định ở trong nước.
Cô vốn nghĩ chờ cơn choáng qua đi thì sẽ trồi lên mặt nước.
Nhưng cô không lường trước được rằng cơn choáng hoàn toàn không thuyên giảm mà lại càng tăng thêm.
Nhiếp Nhiên biết nếu mình không bơi lên thì rất có thể sẽ chết chìm trong hồ mất.
Trong hồ nước đục ngầu, cô đột nhiên mở mắt, dựa vào sức mạnh ý chí cuối cùng, cưỡng chế bản thân giữ một chút tỉnh táo.
Nhưng sự tỉnh táo này không thể duy trì bằng sức mạnh ý chí được, muốn bơi lên chẳng khác nào nói nhảm.
Vì thế, cô không do dự sờ tay xuống hông mình, dồn sức vào tay, cào mạnh một cái.
Một cơn đau thấu tim truyền tới từ bên hông lên tới tận trung ương thần kinh khiến cảm giác choáng váng bị đẩy lùi.
Nhân lúc vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn bên hông, Nhiếp Nhiên lập tức dùng hết sức mình ngoi lên, nhao về phía ánh sáng.
Nhiếp Nhiên nổi người trong nước, cơn đau bên hông không khác nào bị một con dao găm đâm trúng, khiến cho cô có thể duy trì được sự tỉnh táo.
Cô lại gia nhập trạng thái huấn luyện một lần nữa, bơi về phía điểm đích.
Quý Chính Hổ vừa rồi cũng bị cô dọa, thấy cô nhanh chóng bơi đi trong hồ, anh ta mới thả lỏng cơ thể.
Rốt cuộc vừa rồi cô bé kia bị sao thế? Chẳng lẽ lặn dưới nước để rèn luyện lượng hô hấp của mình à?
Quý Chính Hổ thấy cô không có vấn đề gì, lúc này mới ngẩng đầu quát lên với đám binh sĩ nữ vẫn còn đang đứng trên đài: “Mau lên, những người khác cũng mau nhảy đi!”
Đám binh sĩ nữ bị nhắc lập tức đưa mắt nhìn những người xung quanh nhưng không một ai dám bước ra.
“Nếu không nhảy, thành tích lần huấn luyện này của các cô lập tức bị cho 0 điểm! Mau nhảy ngay cho tôi!”
Mấy binh sĩ nữ trên đài cao nghe nói bị cho 0 điểm thành tích thì lập tức sợ hãi biến thành kích động.
Bọn họ cố gắng đi tới mép đài cao, cắn chặt răng, nhảy từ trên đài cao năm mét xuống hồ.
Bùm bùm...
Chỉ sau một giây, mặt hồ lặng sóng lập tức có bọt nước bắn tung tóe.
Người đầu tiên nhảy xuống, những người đằng sau cũng lần lượt nối đuôi.
Lúc này, Nhiếp Nhiên đã sớm tới điểm cuối cùng.
Đáng tiếc, lượng huấn luyện của cô là gấp đôi người khác, cô đành lật người trong nước một cái, dùng chân khuấy mặt nước, bơi lộn trở lại.
Mấy binh sĩ nữ nhảy sau cô bơi về bờ xong thì lên ngồi nghỉ ngơi.
Trong hồ chỉ còn có một mình Nhiếp Nhiên tiếp tục phấn đấu.
Quý Chính Hổ thấy cô sẽ không hoàn thành ngay được huấn luyện nên dẫn những người còn lại đi huấn luyện chạy vòng xung quanh, có điều ánh mắt vẫn để ý tới hồ nước, phòng ngừa lại xảy ra tình huống như ban nãy.
Nhóm người Hà Giai Ngọc chạy vòng trên đường băng bên ngoài cũng thường xuyên nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
“Chị Kiêu, chị Nhiên đã luyện lâu lắm rồi, chị ấy truyền máu cho Cổ Lâm mà suýt gặp phải cơn sốc, nếu cứ tiếp tục huấn luyện thế này, liệu có xảy ra vấn đề gì không?” Hà Giai Ngọc chạy tới bên cạnh Lý Kiêu, hỏi.
Vẻ mặt Lý Kiêu lạnh nhạt, cô nhìn về phía hồ nước: “Cậu ấy có thể tự quyết định, hơn nữa Quý Chính Hổ cũng sẽ không để cậu ấy xảy ra vấn đề đâu.”
Hà Giai Ngọc thấy Lý Kiêu nói có lý nên cũng gật gù theo.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Một vòng...
Hai vòng...
Nhóm người kia vẫn đang chạy trên đường băng.
Nhiếp Nhiên vẫn đang không ngừng bơi lội ở dưới hồ.
Đến khi bọn họ chạy tới vòng thứ tư, lúc nhìn về phía hồ thì không thấy Nhiếp Nhiên đâu cả.
“Chị ấy đâu rồi?” Hà Giai Ngọc trợn tròn mắt nhìn về phía hồ nước, cẩn thận quan sát một vòng nhưng vẫn chẳng tìm thấy tung tích của cô.
“Không phải lại lặn xuống rồi đấy chứ?” Thi Sảnh không nhịn được nói.
Ngay lập tức, vẻ mặt mấy người đều trở nên ngưng trọng, tất cả đều dừng lại.
“Các cô cậu đang làm gì thế hả?” Quý Chính Hổ nhanh chóng phát hiện ra nhóm người tách khỏi đội ngũ này, bước nhanh về phía họ.
“Nhiếp Nhiên lại lặn xuống rồi ạ!” Hà Giai Ngọc chỉ tay về phía hồ nước, trả lời Quý Chính Hổ: “Liệu có sao không ạ?”
Quý Chính Hổ nhìn theo hướng tay cô ta, đúng là không thấy Nhiếp Nhiên đâu cả.
Mặt hồ chỉ hơi gợn sóng, vô cùng tĩnh lặng.
Quý Chính Hổ đi về phía hồ nước, mấy người Hà Giai Ngọc cũng bám theo sau.
Nước trong hồ rất đục, thực sự không thể nhìn rõ động tĩnh bên dưới đáy hồ.
Nghiêm Hoài Vũ là người đi tới cuối cùng, anh ta vốn định chẳng muốn quan tâm nhưng lại không nhịn được lo lắng, cuối cùng mang theo sắc mặt cam chịu đi tới.
Nhưng đến khi anh ta chắc chắn là Nhiếp Nhiên đã “biến mất” dưới hồ thì trái tim lập tức như bị ai đó véo mạnh.
Cả đám chỉ yên lặng đứng bên hồ, y như lúc nãy vậy.
Một phút...!ba phút...!năm phút...!bảy phút...
Đã lâu hơn so với lần đầu cô lặn xuống nước rồi.
Điều này làm cho tất cả không nhẫn nại được.
Nghiêm Hoài Vũ là người đầu tiên định nhảy xuống, Quý Chính Hổ lập tức kéo anh ta lại.
“Cậu định làm gì đấy hả?”
“Tôi muốn...” Anh ta còn chưa nói xong thì chợt nghe thấy dưới hồ có tiếng nước.
Bọt nước trong hồ bắn tung lên làm tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về nơi đó.
Bùm...
Bóng dáng Nhiếp Nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Cô ở cuối hồ, nước chảy ròng ròng trên mặt, cô lau đi rồi vừa thở hổn hển vừa nói với Quý Chính Hổ: “Tôi...!hoàn thành rồi...”
Thì ra ở những vòng cuối cùng, Nhiếp Nhiên lợi dụng bơi lặn dưới nước để đẩy nhanh tốc độ hoàn thành.
Cô cảm thấy mình ở trong nước quá lâu sẽ không tốt cho miệng vết thương, thế nên phải nhanh chóng lên bờ mới được.
Cuối cùng cô nảy ra một ý định láu cá, dùng phương pháp bơi lặn để hoàn thành mấy vòng cuối cùng.
“Chị Nhiên, chị làm em sợ muốn chết ấy, em còn tưởng chị bị đuối nước thật rồi!” Hà Giai Ngọc buồn bực nói.
Nhiếp Nhiên mỉm cười, sau đó thở phì phò hỏi Quý Chính Hổ, “Sĩ quan huấn luyện, tôi lên bờ được chưa?”
Mặt mày Quý Chính Hổ sa sầm, anh ta cũng biết với tình hình sức khỏe hiện tại của Nhiếp Nhiên, có thể cố gắng được tới lúc này đã là rất khó rồi.
Anh ta lạnh lùng quay đầu nói với những người khác trên đường băng: “Lập tức tập hợp, tới nhà ăn ăn cơm.”
“Chị Nhiên, bám vào tay em, em kéo chị lên.”
Hà Giai Ngọc đang định chìa tay ra thì lại nghe thấy Quý Chính Hổ lạnh lùng nói với cả bọn: “Có phải không nghe thấy tôi nói gì không hả, lập tức tập hợp đi ăn!”
“Nhưng mà chị Nhiên...”
Hà Giai Ngọc mới nói được một nửa thì đã bị Thi Sảnh kéo áo, ý bảo đừng nói gì nữa.
Sau đó Thi Sảnh lập tức hô to một tiếng với Quý Chính Hổ: “Rõ!”
Rồi kéo Hà Giai Ngọc đi.
Mấy người còn lại thấy Nhiếp Nhiên bình an thì cũng yên tâm, lập tức chạy đi tập hợp.
Dưới hồ, Nhiếp Nhiên trải qua huấn luyện với cường độ cao liên tục nên giờ chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể dùng cả tay và chân, chật vật bò lên bờ.
Cô ngồi trên mặt đất thở hổn hển một lúc lâu rồi mới đứng lên được.
“Tôi còn phải huấn luyện thêm trong bao lâu nữa?”
Nhiếp Nhiên nhìn thoáng qua Quý Chính Hổ đứng bên cạnh chờ mình, hỏi.
Quý Chính Hổ lạnh lùng đáp: “Không phải muốn sửa lại quy định hay sao, sao vừa mới bắt đầu đã không chịu nổi rồi?”
Quả nhiên là thế!
Nhiếp Nhiên không ngừng thở hổn hển, muốn mau chóng bình phục lại.
“Nhưng thầy cũng không cần chăm sóc tôi tới mức này đâu, Lý Kiêu của lớp chúng ta đã vì lớp 6 mà bỏ qua lớp 1, chẳng phải thầy nên đầu tư hơn vào cậu ấy à?”
Lúc này, Quý Chính Hổ mới chậm rãi quay đi, trong giọng nói có một chút gợn sóng: “Cô có thể hơn cô ấy về mặt kỹ thuật, nhưng về thể năng thì cô kém xa.”
Nhiếp Nhiên làm động tác đầu hàng, “Được rồi, tôi biết rồi, là tôi cản trở lớp 6 của chúng ta.”
Cô lê thân xác mệt mỏi, chậm rãi đi về phía nhà ăn.
Quý Chính Hổ đứng yên tại chỗ, môi mấp máy, dường như muốn giải thích nhưng cuối cùng lại chẳng nói nữa.
Nhiếp Nhiên đỡ hông bước vào cửa nhà ăn, nhóm người Hà Giai Ngọc đã ngồi vào chỗ chờ cô sẵn rồi.
“Chị Nhiên, chị thế nào rồi, có sao không?”
Nhiếp Nhiên khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.” Sau đó cô lại vội vã hỏi Mã Tường ở bên cạnh: “Tối qua anh nói có chuyện muốn nói với tôi, nói đi, có chuyện gì?”
“Cô...!cô không định đi ăn trước à?” Mã Tường chỉ về phía quầy cơm.
“Không sao đâu, anh cứ nói trước đi.”
Nhưng thái độ này của cô lại làm Nghiêm Hoài Vũ không vui, anh ta tức giận răn dạy: “Nói cái gì mà nói, quần áo thì ướt dầm dề như thế mà còn đứng đây hóng gió à? Có phải cơm cho người bệnh ngon nên muốn tiếp tục ăn nữa đúng không?”
Nhiếp Nhiên sửng sốt, cánh môi tái nhợt nhếch lên, “Ái chà! Sao thế? Hai tháng không gặp, tính cách cũng táo bạo hơn hẳn nhỉ?”
“Thực ra em cũng nghĩ chị Nhiên nên ăn gì trước đi đã, để đồ ăn nguội rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.” Hà Giai Ngọc đề nghị.
“Đúng thế, ăn trước rồi nói sau, dù sao cũng đâu gấp gáp gì.” Thi Sảnh đồng tình.
Nhiếp Nhiên vẫn không thu lại nụ cười, tay càng bấu chặt hông mình, giọng yếu ớt: “Tôi cảm thấy tôi không ăn hết...”
Vừa nói xong, cô liền lập tức đổ người sang bên cạnh, ngã xuống..