LỜI CẢM ƠN MUỘN
Liên tiếp mấy ngày Nhiếp Nhiên đều đến phòng y tế báo cáo đúng giờ.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời này khiến Quý Chính Hổ hơi kinh ngạc.
Sau đó, nếu anh ta không tập kích bất ngờ xuống tầng trước giờ huấn luyện hai tiếng, thấy Nhiếp Nhiên huấn luyện trong bóng tối thì còn thật sự tưởng là mấy ngày nay cô ngoan ngoãn nghỉ ốm.
Anh ta cứ đứng ở góc bên ngoài sân, nhìn Nhiếp Nhiên đổ mồ hôi như mưa, mức huấn luyện đó hoàn toàn không thua gì anh ta.
Quý Chính Hổ không hiểu, rõ ràng bác sĩ ở phòng y tế nói với anh ta là mấy ngày nay Nhiếp Nhiên rất ngoan, ngoan đến nỗi gần như cả ngày chỉ ngồi ở trong phòng y tế.
Như vậy đủ để chứng tỏ cô rất chú trọng đến sức khỏe của mình.
Vậy tại sao đến buổi tối còn phải liều mạng huấn luyện như vậy?
Anh ta thật sự cảm thấy không nhìn thấu được Nhiếp Nhiên.
Giống như lúc đầu cô thà thi hỏng cũng muốn ở lại lớp 6.
Mặc dù cô nói là muốn lật đổ quy tắc, nhưng trực giác nói với anh ta không phải vậy như vậy.
Nhiếp Nhiên ở lại lớp 6 chỉ là cô muốn ở lại, không phải vì lật đổ quy tắc, làm người vượt trội nhất.
Quý Chính Hổ biết rõ Nhiếp Nhiên tập trước thời gian quy định hai tiếng là muốn tránh mình, không làm trái lại ý mình trước mặt mọi người.
Cho nên anh ta cũng sẽ không yêu cầu Nhiếp Nhiên về nghỉ, mà làm như không nhìn thấy rời khỏi sân huấn luyện.
Lúc anh ta rời rừng cây nhỏ thì vô tình chạm phải cành cây bên cạnh, tiếng xào xạc vang lên khiến Nhiếp Nhiên đang liều mạng huấn luyện bên trong sân ngẩng đầu lên.
Ở dưới bóng đêm, vẻ mặt và hơi thở của cô đều không giống ban ngày.
Không còn ngang ngược nữa mà có thêm chút lạnh lùng.
Tầm mắt nguy hiểm mang theo sự cảnh giác nhìn chằm chằm cành cây không còn lay động nữa.
Ngay từ lúc Quý Chính Hổ xuất hiện, cô đã cảm nhận được.
Cô muốn biết rốt cuộc Quý Chính Hổ có bắt cô rời đi không.
Dù sao thì mỗi ngày đều tránh anh ta huấn luyện như vậy thật sự là một chuyện rất phiền não.
Có điều, anh ta thầm chấp nhận rồi.
Mấy ngày còn lại cô có thể tiến hành huấn luyện vào buổi tối.
Mấy ngày nay đồ ăn của cô không có bất cứ vấn đề gì, chuyện tụt huyết áp giống như là cô mới vào đơn vị nên cơ thể nhất thời không thoải mái.
Nhưng cô rất rõ ràng là không phải như vậy!
Dù sao cũng không bị “bỏ thuốc” nữa, so với chờ đợi như vậy, còn không bằng nhân thời gian buổi tối huấn luyện nhiều một chút.
Sát hạch của đơn vị dự bị không bởi vì cô xin nghỉ ốm mà trì hoãn, sẽ không bởi vì cô xin nghỉ ốm mà thả lỏng cho cô.
Cô còn ở đây một năm nữa, cô nhất định phải huấn luyện nhiều hơn người khác mới có thể đuổi kịp tốc độ của bọn họ.
Những huấn luyện thể năng này kiếp trước cô đã huấn luyện rồi, nhưng không có nghĩa là cơ thể này có thể hoàn thành được.
Bây giờ là đêm khuya đầu mùa đông, gió không chỉ mang theo hơi lạnh như trước nữa.
May mà cô huấn luyện lâu, cả người đầy mồ hôi nên không cảm thấy lạnh.
Cô lại di chuyển tới xà đơn rồi khẽ nhảy lên, nắm lấy, treo cả người trên xà, sau đó dùng sức chống đỡ cả cơ thể.
Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi chân trời nổi lên màu trắng bạc, cô mới nhảy xuống khỏi xà đơn, đứng thở hổn hển, tóc ngắn bị mồ hôi thấm ướt, từng lọn dán vào trán.
Huấn luyện như vậy nên sắc mặt cô cũng hơi đỏ.
Mặc dù dáng vẻ hơi chật vật nhưng đáy mắt cô không có chút mệt mỏi nào mà còn có thần thái khác.
Cô nhìn sắc trời, cảm thấy sắp tới thời gian tập thể dục sáng sớm rồi, cô dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt mình, sau đó rời khỏi sân huấn luyện.
Lúc này, sân huấn luyện mới hoàn toàn yên tĩnh.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Nhiếp Nhiên cũng đúng giờ ngồi ở trong phòng y tế, buổi tối nhân lúc tất cả mọi người đi ngủ thì ra sân rèn luyện.
Cho đến ngày nghỉ ốm cuối cùng, bác sĩ xem xong báo cáo xét nghiệm máu vừa có, nói với cô: “Đường huyết của cô rất ổn định, ngày mai có thể không cần tới nữa.”
Nói xong, anh ta nhìn mặt trong cánh tay cô, trên đó toàn là máu bầm.
“Ừm.” Nhiếp Nhiên lại nhìn bản báo cáo, tất cả chỉ số máu đều bình thường.
Rốt cuộc là người đó cảm thấy rút dây động rừng nên hoãn lại, hay chỉ đơn thuần là muốn làm trở ngại tiến triển huấn luyện của mình?
Cô lại rơi vào suy nghĩ.
Cảm giác mình ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối này khiến cô rất khó chịu.
Trước kia cô là người săn đuổi nấp trong bóng tối, đây là lần đầu tiên cô làm con mồi ở ngoài sáng.
Có điều, khó chịu thì khó chịu, làm con mồi, cô vẫn rất mong đợi người phía sau đó sẽ làm gì cô tiếp.
Nghĩ tới đây, khóe miệng cô cong lên thành nụ cười nghiền ngẫm.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Nhiên vẫn huấn luyện trước hai tiếng.
Chờ tiếng còi vang lên, cô cùng mọi người xuống sân ký túc xá tập hợp.
Quý Chính Hổ nhìn quanh một vòng, lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên thở hơi không ổn định, anh ta dừng một chút rồi quay người rời đi.
Theo huấn luyện buổi sáng như thông lệ, tất cả chạy vòng quanh bên trong sân huấn luyện.
“Tôi ghét mùa đông.” Hà Giai Ngọc hà hơi, lẩm bẩm trong hàng ngũ.
Mùa đông vốn rất dễ tiêu hao nhiệt lượng, hơn nữa bọn họ đói bụng huấn luyện, thật sự rất khó chịu.
“Đói quá.” Hà Giai Ngọc vừa chạy vừa lẩm bẩm làm cho Thi Sảnh ở bên cạnh hung dữ nói: “Cậu không muốn lỡ mất bữa sáng thì tốt nhất im miệng lại!”
Hà Giai Ngọc bị cô ta quát, vừa định tìm Nhiếp Nhiên chống lưng cho thì...
“Ơ? Chị Nhiên đâu?
Nhiếp Nhiên vốn ở sau lưng bọn họ không biết đã tụt lại cuối hàng từ lúc nào, nhìn cô có vẻ trầy trật nhưng vẫn có thể đuổi theo mọi người.
“Chị Nhiên, chị không sao chứ? Còn có thể chịu được không?” Hà Giai Ngọc cố ý tụt lại phía sau, sánh vai chạy với Nhiếp Nhiên.
“Không sao.”
So với nhóm người này, cô hy sinh hai tiếng ngủ để huấn luyện, lại chưa được nghỉ ngơi tử tế nên không chạy theo được bọn họ.
Nhưng các tân binh lớp 6 trước mặt thấy Nhiếp Nhiên không chỉ tụt lại phía sau cùng mà còn thở hổn hển thì ai cũng cau mày lại.
Dáng vẻ ghét bỏ đó giống như có thể bị lây bệnh ngay trong một giây vậy.
Những người cuối cùng tăng tốc chạy về phía trước.
Bọn họ vừa tăng tốc, Nhiếp Nhiên chạy với tốc độ đều đặn lập tức bị bỏ lại, còn cách hàng ngũ một đoạn.
Quý Chính Hổ biết Nhiếp Nhiên huấn luyện nhiều hơn bọn họ hai tiếng, thể năng còn chưa khôi phục lại đã huấn luyện buổi sáng, cho nên không hà khắc với cô.
Cách huấn luyện đó thực sự không coi mình là người, còn khắt khe hơn huấn luyện gấp đôi của anh ta với cô nhiều.
Trong sân huấn luyện chỉ nghe thấy từng tiếng bước chân đang chạy, trong mùa đông càng thêm trống trải.
Cho đến khi kết thúc năm cây số theo thông lệ, từ đầu đến cuối Nhiếp Nhiên đều ở cuối cùng, không vượt lên.
Tất cả mọi người đều chờ xem Quý Chính Hổ trừng phạt cô thế nào.
Ngay cả nhóm người Hà Giai Ngọc cũng lo lắng liệu Quý Chính Hổ có phạt Nhiếp Nhiên không.
Nhưng không ngờ Quý Chính Hổ lại không nói gì, trực tiếp dẫn bọn họ tới phòng ăn.
“Có nhầm không thế, lần này ngay cả sĩ quan huấn luyện Quý cũng bao che cho Nhiếp Nhiên rồi à?”
“Không phải là cô ta tố cáo với người bên trên, cho nên sĩ quan huấn luyện Quý mới không dám phạt chứ?”
“Mà cô nghe thấy chưa? Hà Giai Ngọc cứ mở miệng là gọi cô ta là chị Nhiên, nịnh bợ lắm.”
Những người đó vừa ngồi xuống, nhân lúc Quý Chính Hổ không có ở đây, bắt đầu thấp giọng bàn tán.
Trong lời nói nồng nặc sự khinh thường và ghẻ lạnh Nhiếp Nhiên.
“Nghiên Tịch, cậu nói xem rốt cuộc người này có lai lịch gì?” Một binh sĩ nữ đột nhiên quay đầu hỏi binh sĩ nữ tên Nghiên Tịch bên cạnh.
“Không biết, có điều nhìn từ huấn luyện sáng nay, những ngày tiếp theo có lẽ chúng ta phải huấn luyện cùng cô ta rồi.” Cô ta cười nhạt, tư thế ăn cơm rất đẹp mắt.
Khi nói chuyện, cô ta không lộ ra sự chán ghét mãnh liệt như những người đó nhưng lại nói rất đúng trọng tâm, thành công kích động những người đó.
“Mẹ kiếp, thế này là sao chứ! Đúng là sao chổi!” Một binh sĩ nữ lập tức căm hận thấp giọng mắng.
“Sao chổi cái gì, là một con ma bệnh chỉ biết liên lụy người khác.”
“Không sai, không sai!”
Nhóm người hùng hùng hổ hổ ngồi ở trên bàn ăn, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt không thân thiện, thậm chí có thể nói là căm thù nhìn Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên ngồi ở trước cửa sổ đương nhiên cảm thấy, có điều cô lười phản ứng.
Bây giờ cô quan tâm đến phần cơm bệnh nhân vừa lấy được trong tay hơn.
Vì phần cơm bệnh nhân này, hai tay cô bị châm kim vô cùng thê thảm.
Chờ đến lúc đó bắt được người kia, nhất định cũng phải khiến hắn nếm thử mùi vị hai tay bị châm cho tím lại.
“Nhiếp Nhiên, cô vẫn chưa khỏe sao?” Mấy người Hà Giai Ngọc tự động bê đồ ăn ngồi quanh Nhiếp Nhiên.
Kiều Duy đã lâu không gặp Nhiếp Nhiên, nhớ vừa rồi Nhiếp Nhiên bị tụt lại sau cùng bèn hỏi một câu.
Nhiếp Nhiên chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Lý Kiêu ở bên cạnh trả lời thay mình.
“Không phải là chưa khôi phục, mà là huấn luyện thêm.”
“Huấn luyện thêm?” Kiều Duy kinh ngạc nâng cao giọng, khiến những người xung quanh nhìn về phía bọn họ.
Kiều Duy tự biết giọng mình hơi cao bèn lập tức thấp giọng cảm thán: “Cô thật là liều.”
Ngay cả Nghiêm Hoài Vũ cũng cau mày nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, rõ ràng là không đồng ý với cách làm của cô.
Nhưng chỉ như vậy thôi, anh ta vẫn không mở miệng nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên thấy Nghiêm Hoài Vũ im lặng y như một cô gái.
Nhiếp Nhiên nhếch mép lên, sau đó mới trêu Kiều Duy: “Không liều mạng tôi sẽ bị ghét chết.”
Trong lời nói của Nhiếp Nhiên có ý ám chỉ, đương nhiên Kiều Duy biết, anh ta nhìn về phía đám binh sĩ nữ kia, đáy mắt tràn đầy vẻ châm biếm, “Bọn họ không biết năng lực của cô, đợi đến lúc đó cô thể hiện tài năng cho bọn họ, tôi tin bọn họ sẽ không còn dám nói những lời đó nữa.”
Thể hiện tài năng?
Cần sao?
Cô hiểu ý Kiều Duy, có điều không muốn thực hiện.
Thực lực thì không cần cố gắng chứng minh.
Nhiếp Nhiên cười một tiếng, không đáp lại, sau đó nói với Mã Tường ngồi ăn cơm phía đối diện, “Mã Tường, không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao? Ăn xong rồi tìm một chỗ nói đi.”
“Ừm.”
Nhiếp Nhiên lại nhìn chằm chằm hộp cơm bệnh nhân trong tay, khoảng hai ba giây, cô mới mở hộp cơm ra bắt đầu ăn.
Lý Kiêu cảm giác được việc cô dừng lại, ban đầu không để ý, nhưng ngay khi thu hồi ánh mắt, vô tình thấy đáy mắt Nhiếp Nhiên lóe lên lạnh lẽo.
Lý Kiêu kinh ngạc nhìn cô.
Nhiếp Nhiên tăng tốc độ ăn cơm, thời gian Quý Chính Hổ cho dư dả, có nửa tiếng nhưng cô và Mã Tường chỉ tốn khoảng mười lăm phút đã ăn xong rồi.
Hai người rời đi trước mắt mọi người.
“Sao lại đi rồi?” Một binh sĩ nữ thấy Nhiếp Nhiên dẫn Mã Tường công khai rời khỏi phòng ăn như vậy, hoàn toàn không coi Quý Chính Hổ ngồi ở bàn bên cạnh ra gì, trong lòng càng thêm khinh thường.
“Ngay cả sĩ quan huấn luyện Quý cũng không sợ, Nhiếp Nhiên đúng là lợi hại.”
Mấy binh sĩ nữ ngồi ở bên cạnh thấp giọng nói chuyện, thu hút sự chú ý của Nghiên Tịch, cô ta cảm thán nói: “Không hổ là lính cũ, có vẻ quan hệ ở lớp 6 rất tốt.”
“Gì mà quan hệ tốt? Nghiên Tịch, cậu không phát hiện đều là binh sĩ nam lấy lòng cô ta à?”
“Đúng vậy, lần trước cô ta ngã xuống nước, không phải Nghiêm Hoài Vũ, Kiều Duy đều rất bảo vệ cô ta sao?”
“Chậc chậc, tướng mạo bình thường mà thủ đoạn lại thật lợi hại.”
Câu nói ngưỡng mộ không mặn không nhạt của Nghiên Tịch khiến chủ đề biến từ Nhiếp Nhiên rốt cuộc là thần thánh phương nào thành Nhiếp Nhiên là một người không rõ ràng với những binh sĩ nam kia.
Nhưng Nhiếp Nhiên đều không biết tất cả những chuyện này.
Cô và Mã Tường đi ra khỏi phòng ăn, chọn một chỗ cách phòng ăn không xa.
“Nói đi, có gì muốn nói riêng với tôi?”
Mã Tường im lặng rất lâu, sau đó mới nói với vẻ quyết tâm: “Cảm ơn cô đã cứu mạng tôi.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày lại, cười nói: “Anh cảm ơn nhầm người rồi, mạng của anh là do Lý Kiêu cứu, không liên quan đến tôi.”
Cô nhớ rất rõ khi đó mình vẫn đứng ở cửa, mà Lý Kiêu và Thiên Dạ thì đang hăng say đánh nhau ở bên trong.
Cô đâu có cứu người.
Cô chỉ đứng xem trò hay thôi.
Mã Tường lắc đầu, nói: “Không phải, nếu như không nhờ có cô, Cát gia sẽ không bỏ qua cho chúng tôi như vậy, đặc biệt là tôi.”
“Ở bệnh viện dưỡng bệnh hơn hai tháng, tôi đã nghĩ rất nhiều, thật ra thì...!trong chúng ta, người buồn nhất phải là cô mới đúng.”
“Nhưng...!cô bình tĩnh hơn tất cả chúng tôi, bình tĩnh xử lý xong tất cả, dùng hết sức để cứu vãn cục diện này.”
Mã Tường như rơi vào trong hồi ức, không chú ý đến vẻ mặt lóe lên khác thường của Nhiếp Nhiên bên cạnh.
“Thời điểm đó tôi cho rằng sự bình tĩnh khác người của cô là vì cô quá máu lạnh, cảm thấy rõ ràng là cô sai, nhưng cô lại không áy náy chút nào, càng không lộ ra vẻ khó chịu bất an cho nên tôi rất giận cô.
Nói thật, nếu không phải cô truyền máu cho Cổ Lâm, tôi nghĩ người đầu tiên tôi bắn sẽ là cô.”
Lúc nói câu cuối cùng, Mã Tường nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Hai người đối mặt mấy giây, Nhiếp Nhiên đột nhiên cong môi cười một tiếng, “Vậy có phải là tôi nên vui mừng không?”
Mã Tường không thoải mái như Nhiếp Nhiên mà nghiêm túc, giọng cũng trịnh trọng: “Tôi xin lỗi.”
“Từ trước đến giờ anh không giỏi ăn nói nhưng hôm nay lại nói nhiều như vậy, xem ra hơn hai tháng nay lúc nào anh cũng suy nghĩ lại chuyện đã qua rồi.
Thật ra thì không có gì để xin lỗi cả, trách nhiệm chính thật sự là ở tôi, nếu như không phải là tôi quá tự tin và cứ muốn làm theo ý mình thì chuyện này sẽ không xảy ra.”
Mã Tường không nhịn được, nói: “Cô có lòng tốt nhưng làm hỏng chuyện.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh đi vì câu nói này của anh ta, “Sai chính là sai, chỉ có kẻ yếu mới dùng hai chữ kia để xóa bỏ chuyện sai lầm của mình.”
“Vậy cô định làm gì? Muốn nói cho sĩ quan huấn luyện à?” Mã Tường thấy vẻ mặt cô lạnh lùng nghiêm túc, trong lòng cảm thấy không ổn.
Đúng lúc này, sau lưng lập tức vang lên một giọng nói, “Không được!”.