Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1414: Chương 1414





KHÔNG NÊN THAM LAM - CÔ ĐỊNH BỎ QUA CHO CÔ TA À?
“Giả thuyết của tôi không sai chứ?” Khóe miệng Nhiếp Nhiên khẽ cong lên.
Lúc này, vẻ ngụy trang của Nghiên Tịch đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta hung dữ nói: “Không cho phép cô nói đến chị tôi!”
Nụ cười của Nhiếp Nhiên lớn hơn mấy phần, giống như là hiểu ra, “Ồ, hóa ra là em gái của Trần Duyệt, chẳng trách phong cách làm việc của hai người cũng giống nhau như vậy.”
“Dù sao cho dù cô có nói với sĩ quan huấn luyện cũng không sao, bây giờ trong máu của tôi vẫn có thành phần thuốc, đến lúc đó xem ai không rửa được tội.”
Ồ! Đầu óc được phết, lại muốn hắt nước bẩn à?
“Yên tâm, tôi sẽ không đi nói cho sĩ quan huấn luyện đâu, như vậy quá nhàm chán.” Nhiếp Nhiên tiến lên, ghé sát tai cô ta nói nhỏ: “Có điều, chỗ tôi còn nhiều thuốc làm hạ đường huyết lắm.

Tương lai còn dài, chúng ta cứ việc chơi đi.”
Nói xong, cô vỗ vai Nghiên Tịch vài cái, giống như là đang cảnh cáo, khiến vẻ mặt Nghiên Tịch cứng đờ.
Nhiếp Nhiên làm như không nhìn thấy, phớt lờ đi qua cô ta.
Ai ngờ, cô mới đi được vài bước đã nghe thấy giọng nói đè nén đau khổ và tức giận của Nghiên Tịch truyền tới từ sau lưng:
“Chơi? Đối với cô mà nói tất cả những thứ này đều có thể chơi sao? Có phải ngay cả mạng và cuộc đời của người khác cũng chỉ là chơi đúng không? Cho nên cô mới dễ dàng hủy đi cuộc đời một người như vậy.”
Nhiếp Nhiên đứng lại.
Nghiên Tịch còn tưởng là cô chột dạ, cười lạnh tiếp tục nói: “Cô có biết một năm nay chị tôi phải làm bao nhiêu ca phẫu thuật, chịu bao nhiêu đau đớn không! Còn cả ba mẹ chị ấy, một người bị đưa vào Cục Cảnh sát, một người vì con gái mà bán tất cả đồ trang sức có giá trị để trả tiền thuốc thang đắt đỏ, một gia đình êm ấm trở nên tan tành! Ngày nào chị ấy cũng nằm ở trên giường bệnh sống không bằng chết! Cô không vì thế mà cảm thấy áy náy sao?”
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, lạnh lùng trả lời: “Tham lam thứ không nên thuộc về mình, còn không chừa thủ đoạn nào thì nên trả giá lớn, không phải à?”
Nghiên Tịch kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, cô ta không ngờ Nhiếp Nhiên nghe thấy tình hình của Trần Duyệt mà ngay cả một chút áy náy, thậm chí là thay đổi tâm trạng cũng không có.
Sao cô ta có thể máu lạnh đến mức này!
Nghiên Tịch càng siết chặt nắm đấm hơn.
Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục nói: “Ba cô ta bị đưa vào tù, là tôi bắt ông ta làm những chuyện kia à? Mẹ cô ta làm vợ, lúc biết rõ chồng mình làm sai mà không căn ngăn, bây giờ gặp phải kết cục như vậy không phải rất hợp lẽ sao? Tan tành? Ha, tại sao cô không nói là bọn họ phải chịu tội mà họ tự gây ra.”
Mỗi câu nói của Nhiếp Nhiên đều giống như kim châm, cái kim nào cũng đâm vào nơi yếu ớt nhất của Nghiên Tịch.
Cô ta không áp chế được tức giận khiến giọng nói hơi run rẩy, “Vậy chị tôi thì sao? Chị ấy đã làm cái gì khiến cô đối xử với chị ấy như vậy!”
“Không phải tôi đã cho cô đáp án rồi à?”
Câu nói lạnh nhạt của Nhiếp Nhiên khiến Nghiên Tịch kinh ngạc.
Tham lam ư?
Không thể nào!
Nghiên Tịch lạnh lùng nhìn Nhiếp Nhiên, đáy mắt vô ý lộ ra vẻ khinh thường, đi nhanh đến trước mặt cô.

“Chị ấy tham lam cái gì của cô? Loại con gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn như cô, có cái gì đáng cho chị tôi ham mê? Chị tôi muốn cái gì mà không có, cần phải đi tham lam của cô?!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy ngữ khí cao cao tại thượng của cô ta, khẽ cười ra tiếng, “Đúng vậy, cô ta muốn cái gì mà không có, cho nên mới có kết cục như bây giờ, không phải sao? Các người làm gì cũng dễ như trở bàn tay, là tự các người có được à?”
Nghiên Tịch nghẹn họng không thể cãi lại, “Cô!”
“Tôi không áy náy với chị cô, cũng không cảm thấy cô ta rất thảm.

Còn cô, thời gian tiếp theo chắc chắn đã chuẩn bị xong tâm lý chưa?” Nói xong lời cuối cùng, Nhiếp Nhiên lại dửng dưng cong khóe miệng lên với cô ta.

Dáng vẻ đó y hệt mấy ngày trước khi cô ta xảy ra chuyện, khiến cô ta cảm thấy sống lưng lạnh toát từng cơn.
“Cô… cô dám, tôi sẽ nói với sĩ quan huấn luyện!”
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại: “Vừa ăn cướp vừa la làng à?”
“Tôi…”
“Cô không phải là trẻ con, đâu cần tìm thầy giáo tìm sĩ quan huấn luyện, có một số việc chúng ta âm thầm giải quyết là được rồi.” Giọng Nhiếp Nhiên giống như đang giáo dục một người bạn nhỏ nghịch ngợm.
Nghiên Tịch tuy sợ nhưng đã bị lửa giận lấn áp lí trí.

Cô ta vung tay lên muốn tát Nhiếp Nhiên nhưng đã bị Nhiếp Nhiên nhanh tay hơn túm lấy.
Nhiếp Nhiên cười lạnh nhắc nhở, “Đừng giận quá mất khôn.

Phòng ăn bên kia có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy.

Cẩn thận làm mất hình tượng của mình.”
Lúc này, Nghiên Tịch mới ý thức được mình đã quá nóng nảy.

Cô ta nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy có mấy người đang nhìn về phía hai người bọn họ, đặc biệt là mấy người Hà Giai Ngọc, cố ý chọn một vị trí cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng chú ý động tĩnh bên này.
Nhiếp Nhiên thấy tay cô ta không dùng sức, lúc này mới cười buông lỏng cô ta ra, sau đó đi tới phòng ăn.
Hà Giai Ngọc vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi vào phòng ăn liền vẫy tay gọi cô.

Nhiếp Nhiên đi qua đó, ngồi ở chỗ trống duy nhất.

Hà Giai Ngọc đưa đồ ăn của cô qua, nói như oán trách: “Chị Nhiên, chị nói cái gì với Nghiên Tịch mà lâu vậy? Thức ăn sắp nguội rồi.”
Nhiếp Nhiên cười, đúng lúc lúc này Nghiên Tịch đi từ bên ngoài vào.

Vẻ mặt cô đã khôi phục lại trang thái hiền lành như ban đầu.
Nhiếp Nhiên nhìn Nghiên Tịch đang nói cười với người khác, giả vờ ung dung: “Không có gì, cô ta cũng tụt huyết áp nên hỏi tôi có thể cho cô ta kẹo không.”
“Không cho!”
“Không cho!”
Hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên trên bàn ăn.
Một người là Hà Giai Ngọc ngồi ở bên cạnh cô, một người khác là Nghiêm Hoài Vũ ngồi xa Nhiếp Nhiên nhất.
Nhiếp Nhiên vừa mở hộp cơm ra vừa ngước mắt lên liếc Nghiêm Hoài Vũ.
Nghiêm Hoài Vũ cúi đầu xuống, lại và cơm.
Kiều Duy lại nhân cô hội này nói chen vào: “Này Nghiêm Hoài Vũ, không phải cậu có chuyện muốn nói với Nhiếp Nhiên sao? Chúng tôi đi về nghỉ trước, cậu ở lại với cô ấy nhé.”
Nói rồi, anh ta đứng lên.

Thi Sảnh cũng hiểu ý lập tức bê khay đứng lên.

Hai người còn nhân tiện kéo luôn cả Hà Giai Ngọc định ngồi lại hóng hớt và Mã Tường đi theo luôn.
Còn Lý Kiêu, đương nhiên sẽ không làm bóng đèn, cũng bê đĩa đồ ăn rời đi luôn.
Nhiếp Nhiên dựa lưng vào ghế, hỏi: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Nghiêm Hoài Vũ vẫn còn khiếp sợ kinh ngạc nghe thấy cô hỏi thế, hơi hoàn hồn lại, nói: “Tôi chưa hề nói muốn nói chuyện với cô.”
“Ồ, vậy thì tôi đi đây.” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói.
Anh ta vẫn còn điệu bộ đến tận bây giờ.

Nếu không nể tình anh ta tốt bụng mua cho cô nhiều đồ ăn vặt như vậy, cộng thêm hai lần đưa cô đến phòng y tế, cô sẽ không thèm để ý tới người tính khí trẻ con thế này đâu.
Nhiếp Nhiên bê hộp cơm giữ nhiệt của mình đang muốn đứng dậy thì nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ kịp thời nói một câu, “Những đồ ăn vặt kia cô ăn là được rồi.”
Cô bật cười, “Quỷ hẹp hòi.”

“Không phải.

Tôi luôn cảm thấy Nghiên Tịch có thái độ thù địch với cô.” Nghiêm Hoài Vũ phản bác.
“Sao anh lại biết người ta có thái độ thù địch với tôi?”
“Không nói ra được, nhưng tôi có thể cảm nhận được ai có ý tốt ai có thái độ thù địch với cô.”
“Đừng suy đoán vô nghĩa, ăn xong rồi thì mau về đi.”
Nhiếp Nhiên không muốn để cho nhóm người này luôn tham gia vào chuyện của mình, cho nên chỉ nói một câu qua loa rồi đuổi anh ta về.
Sau đó cô cất hộp đồ ăn rồi đi ra khỏi phòng ăn.
Kiều Duy đứng ở bên ngoài nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi ra một mình thì hơi kinh ngạc: “Nói chuyện nhanh như vậy sao?”
Hà Giai Ngọc càng căng thẳng hơn, cô ta đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, hỏi: “Hai người nói chuyện gì thế?”
“Ba người nán lại vì muốn hỏi chuyện này à?” Nhiếp Nhiên nhìn quanh một vòng, thấy Lý Kiêu và Mã Tường đã rời khỏi phòng ăn, chỉ có Kiều Duy Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh là ngồi canh ở cửa.
“Chị đừng đánh trống lảng, rốt cuộc Nghiêm Hoài Vũ nói gì với chị thế?”
“Không có gì.

Anh ta không cho mấy người ăn đồ ăn vặt.

Đặc biệt là cô đấy Hà Giai Ngọc, ăn uống như thuồng luồng.”
“Cái gì?! Anh ta dám nói em như vậy à!”
Hà Giai Ngọc tức giận hầm hầm, cứ lải nhải mãi giống như hận không thể đợi Nghiêm Hoài Vũ vừa xuất hiện là nhào tới cắn anh ta.
Nhiếp Nhiên giải quyết thần đeo bám Hà Giai Ngọc xong liền cất bước đi ra ngoài.
Thi Sảnh thấy hướng cô đi không phải ký túc xá, hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
“Tôi đến phòng y tế một lát.” Nhiếp Nhiên buột miệng nói.
Kiều Duy vốn vẫn còn đang xoắn xuýt sao bọn họ lại nói chuyện nhanh như vậy, nghe thấy cô lại muốn đến phòng y tế, khẽ cau mày hỏi: “Sao thế, cô lại không thoải mái à?”
“Không phải, lần trước lúc Hà Giai Ngọc thay quần áo cho tôi, làm rơi đồ của tôi ở phòng y tế, tôi muốn đến lấy lại.”
Nói xong cô đi thẳng.
Trong phòng y tế buổi tối không có bệnh nhân nào cả, chỉ có một mình Tống Nhất Thành đang ngồi trực.
Lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên đến, anh ta lập tức cười đứng lên đón, “Sao cô lại đến đây giờ này?”
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Tống Nhất Thành ngồi ở phía đối diện, tươi cười nói: “Mấy ngày nay cô chỉnh cô gái kia thật thảm, liên tục xuất hiện ở chỗ tôi.”
Nhiếp Nhiên bắt tréo chân, cười như không cười: “Không lợi hại bằng anh, tôi thấy trên mu bàn tay cô ta có rất nhiều vết kim không nên có, hơn nữa còn không cho đơn nghỉ phép để cô ta nghỉ ngơi.”
“Ai bảo cô ta tới nhiều lần như vậy, người ở đây ít, bệnh nhân nhiều, luống cuống đâm sai kim cũng là chuyện bình thường.


Còn về giấy phép, tôi cảm thấy vết thương của cô ta thật sự không nghiêm trọng, là quân nhân, chút nhẫn nại này nên có mới được.”
Tống Nhất Thành giải thích mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, giọng điệu kia hoàn toàn là suy nghĩ thay Nghiên Tịch.
Nói thật, nhìn thế nào cũng thấy gợi đòn!
Nhiếp Nhiên cười nói: “Anh như vậy rất dễ ăn đòn anh biết không?”
Tống Nhất Thành lấy một hộp thuốc ra khỏi ngăn kéo của mình, đặt ở trước mặt Nhiếp Nhiên, tức giận lườm cô, “Tôi vì ai mới làm vậy chứ? Đây, cái này dược liệu mạnh hơn, cầm lấy dùng đi.”
Nhiếp Nhiên nhìn hộp thuốc đặt ở trước mặt mình, không nhiều, chỉ có hai ba viên, lại còn rất nhỏ, chắc là dược liệu rất mạnh.
“Là bác sĩ, anh làm như thế được sao?” Cô tùy ý xoay hộp thuốc trong tay.
“Sao mà không được? Tôi dùng kiến thức chuyên nghiệp của bác sĩ giáo dục tự thể nghiệm cho cô ta thấy tầm quan trọng của việc không thể lạm dụng thuốc.”
Nhiếp Nhiên không phí lời nữa, ném hộp thuốc đến trước mặt Tống Nhất Thành, “Được rồi, tôi không cần chỗ thuốc này nữa.”
Tống Nhất Thành kinh ngạc hỏi: “Tại sao? Cô định bỏ qua cho cô ta à?”
Nhiếp Nhiên thích thú cười, “Đúng vậy, không được sao?”
Tống Nhất Thành cau mày, hỏi với vẻ không tin: “Cô dễ tính như vậy à?”
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Nhiếp Nhiên không nhiều nhưng Tống Nhất Thành có thể cảm nhận được Nhiếp Nhiên không phải là người có thể tùy tiện bỏ qua cho người khác.
Đặc biệt là chuyện như thế này.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại rất nghiêm túc nói với anh ta: “Anh xử lý sạch sẽ chỗ thuốc này đi.”
“Cô không nói đùa chứ?” Tống Nhất Thành hỏi lại lần nữa.
“Tóm lại, cứ làm theo ý tôi là được rồi, đợi lúc cần tôi sẽ đến tìm anh.”
Nhiếp Nhiên dặn dò xong, liền rời khỏi phòng y tế.
Mấy ngày sau đó, Nhiếp Nhiên giống như không có chuyện gì, ngày nào cũng huấn luyện, nghỉ ngơi như thường lệ.
Nhưng đối với Nghiên Tịch mà nói, mấy ngày này cô ta sống như con kiến trên chảo nóng, một ngày khó chịu như một năm.

Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị Nhiếp Nhiên hạ thuốc.
Ngày nào cô ta cũng cẩn thận từng li từng tí, ăn uống giống mọi người để giảm bớt khả năng bị trúng chiêu.
Nhưng lâu dần, Nghiên Tịch bắt đầu trở nên bất thường.
Cô ta luôn cảm thấy đây là yên lặng trước bão táp, rất có thể Nhiếp Nhiên đang giăng cái bẫy gì đó chờ mình sập xuống.
Cứ nghĩ như vậy, thần kinh vốn đã căng thẳng của cô ta càng trở nên căng thẳng hơn.
Trạng thái của Nghiên Tịch những ngày này khiến nhóm người xung quanh đều bắt đầu nhìn cô ta với con mắt khác.
Nghiên Tịch biến thành như vậy, chính là điều Nhiếp Nhiên mong muốn.
Cô muốn không động một đầu ngón tay cũng khiến Nghiên Tịch bị suy nghĩ chủ quan ép sụp đổ.
Hành hạ về tinh thần giày vò người ta hơn mấy mũi kim châm vào cơ thể của Tống Nhất Thành nhiều..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.