RỐT CUỘC CÔ TỐT HAY XẤU?
Hai con cá nhanh chóng bị Diệp Tuệ Văn ăn hết.
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta liếm xương cá thì thấy cô vừa khôi hài vừa buồn cười.
Nói là ăn mày cũng không quá đáng.
Diệp Tuệ Văn có một ít đồ ăn vào trong dạ dày mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi ở bên cạnh đống lửa, cần mẫn thêm củi vào bên trong, khều lên cho lửa cháy mạnh hơn để quần áo mình nhanh khô.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, may mà địa thế Nhiếp Nhiên chọn tương đối cao, nước mưa đều chảy xuống phía dưới, nếu không nơi che chắn này đã sớm bị ngập rồi.
Đột nhiên, chân trời phía xa vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Đầu mùa đông có thể nghe thấy tiếng sấm, đúng là hiếm thấy.
Diệp Tuệ Văn giật mình, sau đó nhìn ra bên ngoài, hơi lo lắng nói: “Đang yên đang lành sao lại sấm sét, sẽ không bị nhốt ở đây cả ngày chứ?”
Lần sát hạch này bọn họ chỉ có bảy ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, còn không đi thì sẽ không kịp mất.
“Nếu mưa cả ngày, cô định làm thế nào?”
“Đương nhiên là đội mưa đi rồi, không thể ngồi ở đây ngắm mưa mãi được.”
Nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút mới được.
“Yên tâm, buổi chiều chắc sẽ tạnh thôi.” Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở.
“Sao cô lại biết?” Diệp Tuệ Văn kinh ngạc hỏi, nhưng sau khi hỏi xong cảm thấy hơi thừa.
Buổi sáng Nhiếp Nhiên có thể biết sẽ mưa thì sao có thể không biết lúc nào tạnh chứ?
Có điều, nếu biết buổi chiều mưa sẽ tạnh, vậy cô ta phải mau hong khô quần áo mới được.
Quả nhiên, sau hơn một tiếng mưa xối xả, mưa rơi dần nhỏ lại, cho đến khi tạnh hẳn.
Nhiếp Nhiên nghe nước mưa tí tách tí tách rơi từ trên cành cây bên ngoài xuống, mở mắt ra nói với Diệp Tuệ Văn bên cạnh: “Được rồi, mưa tạnh rồi, cô có thể đi.”
“Cô không đi sao?” Diệp Tuệ Văn đang lấy quần áo đã khô xuống mặc vào, thuận miệng hỏi một câu.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Ừm, tôi đợi một lúc nữa.”
Diệp Tuệ Văn nghe thấy thế lập tức bắt chước, đặt mông ngồi xuống, nói: “Vậy tôi cũng không gấp.”
Cô ta cảm thấy chỉ có khi Nhiếp Nhiên đi ra ngoài, mới có thể chứng minh thật sự sẽ không mưa nữa.
Nhiếp Nhiên biết tâm tư trong lòng cô ta, nói thẳng thắn: “Cô yên tâm, sẽ không mưa nữa đâu.”
“Tôi biết, tôi chỉ tạm thời không muốn ra ngoài mà thôi.” Diệp Tuệ Văn ngồi xếp bằng giống như sư ngồi thiền.
Nhiếp Nhiên biết rõ cô ta kiếm cớ nhưng lười phản ứng, dứt khoát đứng lên, “Vậy cô ở lại đây một mình đi.”
Nói rồi cô đi thẳng ra ngoài.
Diệp Tuệ Văn lập tức cũng bò dậy, chui ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi ở trên đường lầy lội, sau khi đi một đoạn, cuối cùng Nhiếp Nhiên dừng lại.
Cô xoay người, nhìn Diệp Tuệ Văn cũng dừng bước lại đứng ở đó, “Mặc dù Quý Chính Hổ nói nếu như gặp là có thể bắt cặp cùng nhau, nhưng tôi thật sự không có ý định đi cùng cô.”
Cô chỉ cho hai con cá nhỏ mà thôi, người này có cần theo cô từng bước như vậy không hả?
“Tôi không muốn đi cùng cô.” Diệp Tuệ Văn lập tức lấy bản đồ của mình ra, đi tới chỉ cho cô xem, “Cô xem đi, tôi thật sự không đi cùng cô, mà là tuyến đường của chúng ta giống nhau thôi.
Cô yên tâm, chờ đi hết tuyến đường này rồi, tôi sẽ không đi theo cô nữa.”
Cô ta sẽ không giống như đám thiên kim đại tiểu thư Kiều Vũ Kiều lớp 6 kia, có thể gặp được có thể dựa vào là mặt dày bám lấy người khác.
Nếu đã sát hạch, đương nhiên phải dùng thực lực của mình.
Huống hồ cô ta tin tưởng năng lực của mình sẽ không đến nỗi ngay cả một cái sát hạch dã ngoại sinh tồn cũng không qua được.
Nhiếp Nhiên nhìn bản đồ trong tay cô ta, đúng là có một đoạn đường nhỏ giống nhau.
“Vậy là tôi hiểu lầm rồi, xin lỗi.” Nhiếp Nhiên ném lại một câu như vậy rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi Nhiếp Nhiên và Diệp Tuệ Văn không hề nói chuyện với nhau.
Trong thời gian khảo hạch, bọn họ đều biết giữ gìn thể lực, tăng nhanh tốc độ của mình như thế nào là hiệu quả nhất.
Nhiếp Nhiên rất vui vì Diệp Tuệ Văn lúc sát hạch có mấy phần tư thái quân nhân, không giống như Hà Giai Ngọc ầm ĩ bên tai mình.
Nhưng chưa được mấy tiếng, suy nghĩ này của cô đã hoàn toàn bị lật đổ.
Bởi vì Diệp Tuệ Văn đúng là không ồn ào, hơn nữa còn theo kịp nhịp bước của cô, nhưng có một vấn đề rất lớn, chính là mắt mù.
Chắc là mấy người Quý Chính Hổ cảm thấy rất nhiều người sẽ đi qua nơi này nên cố ý thiết kế chướng ngại, đi mấy bước lại có đủ loại cạm bẫy độ sâu khác nhau.
Cho nên cô ta đi mấy bước lại rơi xuống hố.
Cái hố đầu tiên tương đối nông, cô ta không cầu cứu, ngã xuống rồi cố gắng bò lên là xong.
Nhưng càng đi về phía trước, hố càng sâu, sức leo trèo càng lớn, cho đến khi hoàn toàn bị nhốt ở dưới hố, Diệp Tuệ Văn đành phải cầu cứu.
Âm thanh kia lớn đến nỗi chim trên cây cũng bị giật mình, vỗ cánh bay hết đi.
“Nhiếp Nhiên...!Nhiếp Nhiên...!kéo tôi một cái, xin cô đấy!”
Nhiếp Nhiên đi ở phía trước nghe thấy tiếng kêu cứu liên hồi kia, lại nhìn sắc trời, ừm, hình như không còn sớm nữa.
Vì vậy, cô rất dứt khoát quay lại.
Diệp Tuệ Văn thấy cô ngồi xổm ở cạnh miệng hố, lấy lòng và bất an nói: “Kéo tôi một cái đi!”
“Có thể.” Nhiếp Nhiên đồng ý rất nhanh, làm cho Diệp Tuệ Văn lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa thở xong, đã nghe thấy câu nói tiếp theo của Nhiếp Nhiên, “Có điều buổi tối cô phải lo đồ ăn.”
Diệp Tuệ Văn lập tức xụ mặt.
Biết ngay Nhiếp Nhiên sẽ không tốt bụng bỏ qua cho cô ta mà.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm cu li, không sao.
Cô ta cam chịu số phận gật đầu đồng ý, “Được!”
Vốn dĩ Diệp Tuệ Văn cảm thấy có thể là mình tương đối xui xẻo cộng thêm không quan sát rõ ràng nên mới rơi vào bẫy.
Cho nên, sau đó cô ta cố gắng hết mức quan sát đường, đề phòng bị ngã xuống tiếp.
Nhưng...!không có tác dụng!
Càng đi về phía trước, thủ thuật che mắt cũng càng nhiều hơn, giữa hư hư thực thực vẫn sẽ có người đạp phải, lại thêm đã có nhiều người đi qua chỗ này, có lúc thấy cạm bẫy lộ ra bên ngoài nên buông lỏng cảnh giác, kết quả đi vào, bên cạnh là cái hố lớn hơn.
“A...!”
Sau một tiếng hét thảm chính là đàm phán giữa Nhiếp Nhiên và Diệp Tuệ Văn.
“Cô nhóm lửa.”
“Được!”
Đàm phán giữa hai người bọn họ vô cùng ngắn, gần như là Nhiếp Nhiên nói gì, Diệp Tuệ Văn đồng ý cái đó.
Hết cách rồi, ai bảo bây giờ cô ta ở thế yếu.
“A...!”
“Ôi...!”
“Á...!”
Từng tiếng kêu không ngớt trong rừng cây.
Điều kiện tăng thêm càng ngày càng nhiều, tới cuối cùng Diệp Tuệ Văn chủ động ngay: “Nơi che chắn cũng để tôi dựng!”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới thản nhiên giơ tay ra, kéo cô ta ra khỏi hố.
Diệp Tuệ Văn đầu bù tóc rối cả người toàn đất thở hổn hển đặt mông ngồi xuống đất, nhìn Nhiếp Nhiên cả người sạch sẽ không hề nhếch nhác, cô ta khó hiểu: “Tại sao cô không hề bị ngã xuống?”
“Bởi vì cô ngã thay tôi hết rồi.” Nhiếp Nhiên nhìn con đường trước mặt, rất bình tĩnh trả lời một câu.
Diệp Tuệ Văn cảm thấy mình đã bị một cú đánh mười nghìn điểm.
Sau khi xác định đường đi tiếp theo của mình, Nhiếp Nhiên lại nhìn sắc trời, nói với Diệp Tuệ Văn vẫn còn xị mặt ngồi dưới đất: “Được rồi, trời sắp tối rồi, mau tìm chỗ có thể nghỉ ngơi đi.”
Diệp Tuệ Văn gật đầu, sau đó bò dậy.
Ai bảo vừa rồi cô ta tự chủ động đòi xây nơi che chắn chứ?
Diệp Tuệ Văn cẩn thận đi theo sau Nhiếp Nhiên thành công tránh được một đống hố lớn.
Không có cạm bẫy ràng buộc, Diệp Tuệ Văn nhanh chóng dò xét xung quanh một lượt.
Lúc này, sắc trời u ám sau cơn mưa đã dần tối lại.
Diệp Tuệ Văn tìm kiếm nơi nghỉ ngơi ở cách đó không xa, mà Nhiếp Nhiên thì chậm rãi đi sau lưng cô ta.
Thỉnh thoảng cô lại nhặt cành cây đã khô được một nửa lên làm củi đốt.
Bỗng nhiên, Diệp Tuệ Văn đi ở phía trước hô to, “Nhiếp Nhiên, cô mau đến xem, ở đây có một cái hang!”
Giọng nói kích động kia truyền đi rất xa trong khu rừng trống trải này.
Nhiếp Nhiên lại nhặt một ít cành cây rồi mới đi vào.
Diệp Tuệ Văn chỉ cái hang sau lưng, nói: “Cô xem, cái hang này lớn quá, bên trong có thể chứa năm sáu người.”
Nhìn cái hang không hề sâu, đúng là một chỗ ẩn thân tốt, có điều sau cơn mưa nên mặt đất hơi ướt, không dễ nhóm lửa lắm.
“Sắc trời không còn sớm nữa, mau đi kiếm đồ ăn đi.”
Nhiếp Nhiên không trông cậy Diệp Tuệ Văn có thể nhóm được lửa ở chỗ này, dứt khoát đuổi cô ta đi tìm đồ ăn.
Diệp Tuệ Văn theo bản năng đồng ý luôn, “A, tôi sẽ đi ngay.”
Hoàn toàn không có không phục và không cam lòng như ngày hôm qua.
Nhiếp Nhiên nhân lúc cô ta đi tìm đồ ăn, lại ra ngoài tìm một ít đá và cành cây tương đối lớn, định dùng đá gác cành cây lên, cách ra mặt đất một khoảng.
Lửa cháy một lúc thì độ ẩm ở mặt đất cũng sẽ được hong khô, cho dù đến lúc đó cành cây bị đốt gãy ra cũng không sợ lửa bị tắt.
Tốc độ của cô rất nhanh, chỉ một lúc đống lửa nhỏ đã được nhóm lên.
Nhưng dù sao cành cây khô cũng có hạn, cô đặt những cành cây ướt kia ở phía dưới đống lửa, nhanh chóng hong khô chúng.
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh đống lửa, khều cành cây trong đống lửa lên, đề phòng lửa bị tắt mất.
Bóng đêm dần dần thẫm lại.
Nhưng mãi mà Diệp Tuệ Văn chưa về.
Nhiếp Nhiên cũng không có ý muốn đi tìm cô ta.
Truyện Linh Dị
Một lúc lâu sau, dưới sự chuyên cần của Nhiếp Nhiên, đống lửa cháy càng ngày càng mạnh.
Đúng lúc này, ngoài hang vang lên một loạt tiếng bước chân.
Nhiếp Nhiên nghe tiếng bước chân này cả chiều đã sớm quen thuộc rồi.
“Bắt được gì không?” Cô không ngẩng đầu, hỏi Diệp Tuệ Văn đang đi vào hang.
“Dĩ nhiên, lần này tôi thắng lợi trở về!” Trong lời nói của Diệp Tuệ Văn tràn đầy sự đắc ý.
Đây cũng là lý do khiến Nhiếp Nhiên không thể không ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng là thắng lợi trở về.
Trừ một con cá lớn ra, còn bắt được một con thỏ.
Con thỏ kia đã được vặt lông, cái cổ mềm nhũn lủng lẳng giữa không trung, rõ ràng đã bị lấy máu.
Ngay cả cá cũng là xử lý xong hết mới mang về.
Chẳng trách mất nhiều thời gian như vậy.
“Nướng đi.” Nhiếp Nhiên thấy cô ta về rồi, lập tức giao trả lại việc cu li cho Diệp Tuệ Văn.
Diệp Tuệ Văn tự nhiên đi tới, dùng cành cây xiên cá và thỏ, đặt ở trên cái giá nướng.
Dưới ánh lửa, Diệp Tuệ Văn toét miệng cười rất vui vẻ.
“Nhiếp Nhiên, sao buổi chiều cô lại tránh được những cái bẫy kia?”
Nhiếp Nhiên mở mắt ra, ánh lửa chiếu vào mắt cô khiến đôi mắt đen càng sáng thêm, “Sao cô có thể chắc chắn tôi là tránh được chứ không phải là may mắn?”
“May mắn nghịch thiên thế nào đi nữa cũng không thể không gặp phải một cái nào.”
“Sao hả, lần này không trách tôi quá đáng, không nhắc nhở cô nữa à?” Nhiếp Nhiên co một chân lên, có thể là bởi vì có đồ ăn, cô cũng có tâm tình đùa với cô ta một câu.
Diệp Tuệ Văn xua tay, “Tôi đi theo sau cô còn tránh được mấy cái đã là hời rồi, tôi không phải là kiểu người không biết tốt xấu.”
“Thật ra tôi không cố ý tránh, chỉ là có giác quan thứ sáu mà thôi.” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn.
Cô nói thật, ở kiếp trước huấn luyện ma quỷ quanh năm khiến khả năng quan sát của cô được rèn luyện đã sớm vượt qua người bình thường.
Không cần dừng lại và do dự quá nhiều, chỉ dựa vào cảm giác đó, thân thể cô sẽ theo bản năng tạo ra phản ứng.
Nhưng câu này đối với Diệp Tuệ Văn mà nói thì quá trừu tượng.
Cô ta hiểu câu giải thích qua loa của Nhiếp Nhiên thành có lẽ Nhiếp Nhiên không muốn nói cho mình biết.
Nói cho cùng, bây giờ bọn họ vẫn còn đang khảo hạch.
Diệp Tuệ Văn rất thức thời không tiếp tục hỏi nữa, cẩn thận lật cành cây trong tay để đồ ăn có thể nóng đều, mau chín.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không trả lời, theo bản năng liếc cô ta một cái, lập tức biết suy nghĩ của cô ta.
“Thật ra…” Nhiếp Nhiên dừng lại hai giây, sắp xếp lại lời nói, cố gắng để Diệp Tuệ Văn có thể hiểu: “Muốn xem có bẫy hay không cũng không khó.
Mỗi người bố trí bẫy đều hy vọng cạm bẫy càng hoàn mỹ càng tốt, càng có thể hòa nhập vào hoàn cảnh càng tốt, cho nên bọn họ không tự chủ được sẽ che giấu nhiều, đề phòng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn khiến cạm bẫy lộ ra.”
Diệp Tuệ Văn cẩn thận nghe.
“Cho nên cô đến chỗ nào cũng phải chú ý hoàn cảnh lớn, không thể chỉ nhìn hoàn cảnh nhỏ được.
Nếu đối phương đã làm cạm bẫy, anh ta nhất định sẽ dùng hết khả năng dung nhập cạm bẫy vào hoàn cảnh xung quanh, nhưng thứ con người làm ra sẽ có chênh lệch với tự nhiên, cô phải đứng ở góc độ thứ ba thì sẽ cảm giác được có chỗ không giống, đặc biệt là vừa mưa to, nhìn kĩ ít nhiều vẫn sẽ có một chút dấu vết.”
Diệp Tuệ Văn nghe thấy cô nói những lời này xong, lập tức hiểu ra, “Chẳng trách cô nói giác quan thứ sáu, hóa ra là cô tìm hoàn cảnh nhỏ trong hoàn cảnh lớn.”
Giống như ngắm tranh phong cảnh, đứng ở một góc độ nhìn cả thế giới trước mắt, như vậy rất dễ nhìn ra chỗ có vấn đề.
Diệp Tuệ Văn hiểu ra, cười nói với Nhiếp Nhiên: “Đã nói cô tốt mà còn không thừa nhận.”
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, giả vờ bình tĩnh.
Nếu như người này biết mình nhìn thấy sắc trời không còn sớm, cố ý chọn chỗ nhiều hố nhưng sẽ không quá sâu để cho cô ta ngã vào, vừa không nguy hiểm đến tính mạng, lại có thể mượn danh nghĩa cứu cô ta, sai cô ta làm việc cho mình.
Không biết cô ta còn có thể cười híp mắt nói mình tốt như vậy nữa không?
Thấy đối phương bị lừa gạt mà không biết, vẫn mỉm cười ngây ngốc, cuối cùng Nhiếp Nhiên tốt bụng lại nói cho cô ta những việc cần chú ý trong việc dã ngoại tiếp theo.
Dù sao đối với người mình nợ, ít nhiều vẫn phải bồi thường một ít mới được.
Diệp Tuệ Văn cho là Nhiếp Nhiên thấy đồ ăn nên cao hứng mới đối xử với mình như vậy, bèn nhân cơ hội lắng tai nghe.
Càng nghe, cô ta càng phát hiện khả năng sinh tồn dã ngoại của Nhiếp Nhiên tốt, thậm chí còn dồi dào kinh nghiệm thực chiến.
Những kinh nghiệm kia không hề chính quy như trong sách giáo khoa truyền dạy, mà là trải qua vô số lần tiếp xúc thực tế đúc kết ra.
Nghe xong tất cả, Diệp Tuệ Văn cảm thán: “Nhiếp Nhiên, cô là tân binh đúng không?”
“Ừm.”
“Sao cô lại biết nhiều như vậy?”
Ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của cô ta khiến Nhiếp Nhiên giật mình, hình như cô đã nói quá nhiều rồi.
Cô vẫn bình tĩnh như cũ, trả lời: “Sĩ quan huấn luyện nói cho tôi biết.”
“Sĩ quan huấn luyện Quý à?” Diệp Tuệ Văn hỏi.
Nhưng cô ta lại cảm thấy không có khả năng.
Khoảng thời gian này sĩ quan huấn luyện Quý đối với Nhiếp Nhiên không quá tốt, thậm chí còn bắt cô huấn luyện tăng cường.
“Không phải, là…” Nhiếp Nhiên đang định kéo Phương Lượng ra làm bia đỡ đạn thì nghe thấy tiếng động vô cùng nhỏ, cô lập tức ngừng nói.
Diệp Tuệ Văn lập tức sờ dao quân dụng bên thắt lưng, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
“Hình như bên ngoài có người!”.