*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vệ Vi cau mày, “Không có ư? Trừ lần đầu đi ăn, hai người có nói chuyện với nhau ra thì mấy lần gặp gần đây, cả hai đều không nói với nhau dù chỉ một câu.”
Nhiếp Nhiên cạn lời
Cô nàng này luôn thích hóng hớt chuyện của người khác, ngay cả việc bọn họ gặp nhau có nói chuyện với nhau hay không mà cô ta cũng để ý nữa
“Bảo tôi nói chuyện với ngài Hoắc trước mặt Lưu tổng á? Trừ phi tôi chế công việc của tôi quá tốt rồi.” Cô tức giận cầm tài liệu vừa mới chỉnh sửa lại và slide sẽ dùng trong hội nghị ngày mai đẩy qua cho Vệ Vi xem trước.
Vệ Vi nghĩ ngợi một chút rồi trừng mắt nhìn và cười xấu xa, “Cho nên giờ cô đòi phải cho hai người thế giới riêng chứ gì?” Nhiếp Nhiên hoảng3sợ nhìn cô ta, Vệ Vilàm sao vậy?
Trong lúc làm việc tán gẫu về chuyện riêng tư thì thôi đi, giờ còn bắt đầu chọc ghẹo mình sao?
Có vấn đề! “Không phải, trong thời gian làm việc không nói chuyện tư là điều mà chị đã dạy tôi.” Nhiếp Nhiên trả lời qua loa một câu cho xong, kết quả lại bị Vệ Vi vỗ một cái vào gáy, “Cô cũng thật biết bắt bí người ta đó.” “Không phải là tôi đang ghi nhớ từng câu nói của chị sao, sau đó thực sự quán triệt tư tưởng và thực hiện theo còn gì.” Nhiếp Nhiên cố tình tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng khi nói câu này lại cứ cho người ta có cảm giác như cô đang cười vậy.
“Miệng càng ngày càng biết nói ngọt.” Vệ Vi cười, trừng mắt với cô.
“Lời phát ra từ nội tâm thì1luôn dễ nghe mà.” Nhiếp Nhiên cũng lập tức mỉm cười
“Đúng là tinh ranh!” Vệ Vi oán trách một câu rồi lại vỗ lên gáy cô, sau đó không cười nữa, nghiêm túc nói tiếp: “Hãy nhớ là sau này đừng có lạnh nhạt với Hoắc Nhị thiếu nữa, đợi đến lúc hợp đồng ký xong thì tùy cô muốn giận dỗi với Hoắc Nhị thiếu thế nào cũng được, tôi cũng không có ý kiến gì.” Đây mới là trọng điểm! Biết ngay là Vệ Vi không tự nhiên mà tán gẫu đến đề tài này, quả nhiên là có vấn đề!
Không ngờ cô ta không chỉ muốn cô làm đệm giảm xóc, xem dáng vẻ kia là còn muốn bảo cô phải thì thầm bên gối với Hoắc Hoành nữa cơ đấy
Nhiếp Nhiên hỏi lại, “Sắp ký hợp đồng sao?” “Ừ, hẳn là khoảng cuối tuần này.”
“Nhanh vậy8sao?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc.
Hôm nay là thứ hai, nói cách khác thì bọn họ sẽ ký hợp đồng trong vài ngày tới
“Thể mà còn nhanh sao? Vốn lần trước đã định sẽ ký trong tiệc tối rồi, nhưng do có vụ ám sát kia nên mới bị trì hoãn khoảng hơn một tháng.” Vệ Vi lật xem bản báo cáo tài vụ vừa được trình lên, nói mà không ngẩng đầu nhìn
“Vậy Lưu tổng đồng ý với cái giá mà Hoắc Nhị thiếu đưa ra rồi ư?”
Chắc là không thể nhận lời dễ dàng như vậy chứ, lúc ấy không phải còn đập bàn đập ghế trong phòng làm việc sao? “Không đồng ý không được, Hoắc Nhị thiểu có quy củ riêng của mình, hoặc là không theo, một khi đã theo là không chết không thôi!” Lúc nói xong câu cuối cùng này, Vệ Vi dường như9vô tình ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, trong mắt mang theo chút ý tứ sâu xa.
Không chết không thôi ư? Vệ Vi đang nhắc nhở cô sao?
“..
Chị Vi, chị nói gì thế, nghe sợ quá đấy
Như thể nghĩa là sao? Vậy Lưu tổng sẽ không sao chứ?” Nhiếp Nhiên cố ý làm bộ như không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô ta, tỏ vẻ sợ hãi hỏi lại
Vệ Vi khẽ nhíu mày, cô ta thấy cô là một cô gái trẻ ngây thơ nên mới có lòng tốt nhắc nhở, không ngờ là cô lại ngây thơ đến mức thậm chí còn không hiểu ẩn ý trong lời mình nói
“Tức là nếu trước đó Lưu tổng không đồng ý triển khai hợp đồng này với anh ta, thì sẽ chẳng có việc gì
Nhưng nếu đã đồng ý rồi, vậy thì hợp đồng này chắc chắn phải7thực hiện.” “Không phải việc buôn bán luôn phải như thế sao?” Nhiếp Nhiên bày ra vẻ mặt ngây ngô hỏi lại.