Đám chú bác xung quanh nghe thấy Hoắc Chử nói thế, nhất thời cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
May mà Lý Đào tương đối thông minh, cười lớn phá vỡ cục diện bế tắc, “Ha ha ha, hai anh em cháu bây giờ một người nắm giữ vũ khí đạn dược, một người nắm giữ ma túy, hai con đường có thể kiếm tiền lớn nhất đều nằm trong tay hai người, tương lai Hoắc thị chúng ta sẽ càng ngày càng lớn.”
Dương Đại Dũng lăn lộn nhiều năm như vậy, mặc dù là người tương đối thẳng tính, nhưng ít nhiều vẫn biết nhìn sắc mặt mà làm việc, ông ta lập tức phụ họa, “Không sai, không sai, chỉ cần hai anh em đồng tâm thì không sợ gì cả.”
Hoắc Chử cười nói với Hoắc Hoành: “Chú Hai, chú Sáu nói đúng, chỉ cần cháu và anh Hai đồng tâm thì sẽ không sợ gì cả.
Đúng không, anh Hai?”
“Ừm.”
Nhiếp Nhiên dựa vào cửa tầng hai, nhìn đám người trong phòng ăn phía xa.
Cô tạm thời ở lại nhà họ Hoắc, lại không có bất cứ thân phận nào nên không thể ngồi vào vị trí này.
Mặc dù cô có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của Hoắc Hoành, thậm chí còn có thể coi nhẹ đám người kia.
Nhưng không có nghĩa là cô có thể ngồi ở bên cạnh Hoắc Hoành, nâng ly cùng với đám chú bác kia.
Cô thấy Hoắc Hoành cười khẩy vì thái độ của Hoắc Chử.
Anh thật sự không khiêm nhường lịch sự với Hoắc Chử như đối với Hoắc Mân.
Đương nhiên, Nhiếp Nhiên cũng cảm thấy Hoắc Hoành không cần.
Mặc dù Hoắc Hoành mang danh nghĩa con riêng, nhưng so với Hoắc Chử mà nói, dù sao cũng có huyết thống với Hoắc Khải Lãng.
Nhưng Hoắc Chử dù sao cũng là do Hoắc Khải Lãng dẫn tới, Hoắc Hoành không nể mặt Hoắc Chử như vậy, liệu có khiến Hoắc Khải Lãng không vui không?
Nhiếp Nhiên chuyển tầm mắt lên Hoắc Khải Lãng, phát hiện vẻ mặt ông ta dửng dưng, không có bất cứ chút lạnh lùng nào.
Xem ra, ông ta thật sự như Hoắc Hoành nói, chỉ coi các con là công cụ thừa kế mà thôi.
Có điều, Nhiếp Nhiên lại cảm thấy Hoắc Khải Lãng không chỉ dùng người thừa kế làm con mồi để cho bọn họ chém giết tranh đấu với nhau.
Mà là thiên về cố ý tạo chướng ngại cho Hoắc Hoành, coi anh như một tác phẩm nghệ thuật mà mài giũa, rèn luyện.
Cô cho rằng, suốt mười năm đứng vững không ngã, Hoắc Khải Lãng không thể nào không nhìn ra năng lực của Hoắc Hoành.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của người đứng ngoài quan sát như cô thôi.
Bởi vì cô không nhìn ra bất cứ chút tình cảm nào đối với đứa con trai Hoắc Hoành này trong mắt Hoắc Khải Lãng.
Cho nên, bất kể là đang mài giũa anh, hay là cố ý để cho bọn họ chém giết lẫn nhau tìm người thắng, đối với Hoắc Hoành mà nói cũng không có gì khác nhau.
Anh chỉ có thể thắng.
Dùng hết toàn lực để thắng.
Nếu không, chính là chết.
Chương 1443.2CỨ PHẢI THẤY MÁU MỚI CHỊU ĐI SAO?
Lý Đào thấy bầu không khí lạnh lùng thì lại lên tiếng giảng hòa: “Nào nào nào, nâng ly nâng ly, coi như là cầu chúc cho lần hợp tác này có thể thuận lợi.”
Nói rồi, mấy ông chú bác khác cũng nâng ly phụ họa.
Trên mặt mỗi người đều là nụ cười vui vẻ.
Bầu không khí lại càng hòa hợp hơn.
Nhưng đúng lúc này, “choang” một tiếng, cái ly đế cao khẽ tuột từ trong tay Hoắc Hoành xuống, cả ly rượu vang đổ lên bàn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dừng động tác giơ tay trên không trung lại, tầm mắt đều như dừng lại trên người anh cùng với...!đống lộn xộn trước bàn anh.
Ngay cả Nhiếp Nhiên cũng không nhịn được đứng thẳng lên sau khi nghe thấy tiếng động đó.
Khăn trải bàn màu trắng bị rượu vang thấm ướt, nhuộm màu đỏ của rượu vang, vô cùng chói mắt.
Có điều may mà rượu trong ly không nhiều, chỉ làm bẩn khăn trải bàn, không bị dính vào quần áo.
Những người giúp việc đang ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng vang này, đi tới cửa phòng bếp thò đầu ra.
Lúc nhìn thấy bầu không khí như vậy, họ cũng không dám tự tiện đi ra, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ.
“Xin lỗi, tôi cầm không chắc.” Vẻ mặt Hoắc Hoành không thay đổi, anh cười áy náy, đặt cái ly rượu bị đổ lên bàn.
Nhưng Hoắc Chử tinh mắt làm sao có thể không phát hiện ra?
Hắn không chỉ phát hiện ra, còn thấy ngay vừa rồi tay Hoắc Hoành đã hơi run lên.
Đang yên đang lành, sao lại run?
Chuyện này không phải rất kỳ quái sao?
Hoắc Chử khẽ nhíu mày lại.
Mà Dương Đại Dũng ở bên cạnh thì nhanh mồm nhanh miệng phá lên cười ha ha, “Xem ra vì chuyện lần này mà A Hoành của chúng ta rất để tâm mà lại mệt mỏi đến mức như vậy.”
“Đúng vậy, A Hoành liều mạng như vậy, đúng là hời cho đám lão già chúng ta.” Lý Đào cũng nghi ngờ vì sự khác thường của anh.
Ông ta giả vờ như không biết, lại nói tiếp: “Có điều, nếu quá mệt mỏi thì phải nói với chú mới được, đều là người một nhà, chú Hai nhất định sẽ giúp cháu một tay.”
Dương Đại Dũng nghe thấy thế, lập tức cảm thấy không ổn.
Rõ ràng lão già này muốn độc chiếm cơ hội một mình!
Sau đó, ông ta cũng vội vàng nói: “Đúng thế, đúng thế.
Đều là người một nhà, nếu cháu không chịu được, nói với chú Sáu một tiếng, chú Sáu sẽ có mặt ngay!”
Ông ta vỗ ngực bảo đảm, nhưng lại hướng tầm mắt về phía Lý Đào, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng thách thức.
Hình như đang ám chỉ, anh đừng tưởng là tôi không biết anh đang có ý gì.
Chương 1443.3CỨ PHẢI THẤY MÁU MỚI CHỊU ĐI SAO?
Lần này Lý Đào không nhịn được cau mày lại.
Sắc mặt cũng khó coi hơn mấy phần.
Dương Đại Dũng dương dương đắc ý nói với Hoắc Khải Lãng ngồi trên cùng: “Đại ca, A Hoành liều mạng như vậy, anh phải khen thưởng nó mới được.”
Hoắc Khải Lãng cầm ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Lần này đúng là làm không tệ.”
Hoắc Hoành cũng không vì thế mà lộ ra sự vui vẻ mà chỉ khẽ cười, nho nhã thản nhiên.
Tuy nhiên, Hoắc Chử ngồi đối diện thì không giỏi khống chế tâm trạng như anh.
Cho dù điều chỉnh vẻ mặt rất tốt nhưng đáy mắt không sao che giấu được sự u ám lạnh lùng.
Nhiếp Nhiên trên tầng hai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự hung ác phát ra từ người hắn vào giờ phút này.
Chậc chậc, so với Hoắc Hoành, hắn vẫn còn kém rất nhiều.
Có điều so với Hoắc Mân thì đã coi như không tệ rồi.
Bầu không khí khôi phục lại, Lý Đào sai người thu dọn sạch sẽ đồ trước bàn Hoắc Hoành.
Bữa tiệc tiếp tục tiến hành.
Nội dung tiếp theo của bữa tiệc chỉ là khen ngợi tán dương năng lực của Hoắc Hoành, đồng thời suy nghĩ xem tiếp theo Hoắc thị sẽ kiến lập cục diện thế nào.
Nhiếp Nhiên không để ý những thứ này, cô chỉ để ý hành động vừa rồi của Hoắc Hoành thôi.
Cô trở về phòng nghỉ ngơi.
Mấy ngày tiếp theo, số lần Hoắc Hoành dùng danh nghĩa đi làm phục hồi ra vào bệnh viện càng thường xuyên hơn.
Nhưng cho dù là có lý do đến bệnh viện thì cũng không thể nhiều lần như vậy.
Hoắc Chử vốn đang nghi ngờ, lần này lại giống như đánh hơi được cái gì đó, chờ cơ hội muốn bí mật dò xét từ bên trong nhưng cuối cùng đều bị Nhiếp Nhiên ngăn cản.
Không thể không nói cô gái này thật sự có bản lĩnh.
Chẳng trách Hoắc Hoành coi trọng như vậy, nghe nói khi ăn cơm hai người cũng ngồi cùng bàn, thậm chí cô còn có thể tự nhiên ra vào phòng làm việc của Hoắc Hoành.
Đãi ngộ này thật là cao.
Ba ngày tiếp theo, người hắn phái ra ngoài nghe ngóng gần như không thu hoạch được gì.
Vốn định ra tay từ bác sĩ phụ trách chính thì lại phát hiện bên cạnh ông ta có thêm rất nhiều thuộc hạ của Hoắc Hoành bảo vệ nghiêm mật.
Sau khi lấy được tin tức này, Hoắc Chử tin chắc rằng Hoắc Hoành nhất định là có chuyện gì đó giấu giếm, hơn nữa là vô cùng quan trọng.
Nhưng khi hắn còn chưa biết dùng cách gì để dò la, buổi tối ngày thứ tư đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài dự liệu.
Chương 1443.4CỨ PHẢI THẤY MÁU MỚI CHỊU ĐI SAO?
Khi đó là nửa đêm, nhà họ Hoắc đã chìm vào yên tĩnh.
Choang! Tiếng thủy tinh rơi vỡ truyền từ trong phòng Hoắc Hoành ra.
Âm thanh không quá lớn nhưng vẫn khiến A Lạc ở dưới tầng cảnh giác.
Hắn dẫn theo năm vệ sĩ nhanh chóng lên trên tầng hai.
Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa cung kính mà có tiết tấu vang lên.
Bên trong lập tức truyền đến tiếng Nhiếp Nhiên, “Chuyện gì thế?”
Không nghe thấy tiếng Nhị thiếu nhưng lại nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên, trong lòng A Lạc nghi ngờ, “Chúng tôi nghe thấy tiếng động, xảy ra chuyện gì à?”
Tiếng Nhiếp Nhiên truyền từ bên trong ra, “Không có gì, tôi không cẩn thận làm vỡ cốc trà mà thôi.”
Buổi tối làm vỡ cốc trà?
Lý do này hiển nhiên không thể khiến A Lạc tin tưởng, hắn lại lên tiếng: “Vậy có thể bảo Nhị thiếu nói chuyện không?”
Giọng Nhiếp Nhiên dừng lại mấy giây, sau đó vội vàng nói một câu, “Nhị thiếu ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Rồi cô không quan tâm đến A Lạc ngoài cửa nữa.
Giống như thật sự đã đi ngủ rồi.
A Lạc chưa bao giờ có thiện cảm với cô gái này, đặc biệt là sau khi cô đánh mình ngất đi, còn lột sạch quần áo của mình ném mình ở trong hầm để xe.
Bây giờ thấy cô ngăn cản mình nói chuyện với Nhị thiếu, hắn trầm mặc mấy giây, sau đó dặn dò một tên vệ sĩ sau lưng: “Lập tức đi gọi chú Trần.”
Tên vệ sĩ sau lưng gật đầu, sau đó đi xuống tầng một.
“Gọi người bên ngoài, lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.” A Lạc ra lệnh cho tên vệ sĩ bên tay phải.
Hắn không quên hồi đó Nhiếp Nhiên đã trực tiếp đưa Nhị thiếu đi thế nào.
Để đề phòng bất trắc, hắn vẫn phải cẩn thận là hơn.
Lúc ấy chú Trần đang ngủ ở tầng một, nghe thấy lời tên vệ sĩ kia truyền đạt, vội vàng mặc quần áo xuống giường, chạy lên tầng hai.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vừa đến nơi, chú Trần đã hỏi A Lạc.
“Diệp Nhiễm không chịu mở cửa, nói mình làm rơi cốc trà, cũng không cho chúng tôi nói chuyện với Nhị thiếu.” A Lạc giải thích vắn tắt mọi chuyện.
Chú Trần vừa nghe thấy thế lập tức nghĩ tới hình ảnh ngày đó Nhiếp Nhiên cải trang thành tài xế đưa Nhị thiếu đi.
Sau đó ông ta gõ cửa dồn dập hô: “Mở cửa, Diệp Nhiễm! Nếu cô không mở cửa, tôi sẽ sai người xô cửa ra!”
Tiếng đập cửa của ông ta rất gấp, nói chuyện cũng sốt ruột bất an.
“Mau mở cửa ra!”
Ông ta ở cửa không ngừng ra lệnh.
Nhưng người bên trong cũng không có một chút phản ứng nào.
Chương 1443.5CỨ PHẢI THẤY MÁU MỚI CHỊU ĐI SAO?
Bị ép không biết làm sao, ông ta chỉ có thể nói với mấy người sau lưng: “Xô cửa ra cho tôi!”
“Rõ!”
A Lạc cầm đầu đám vệ sĩ kia nghe thấy chú Trần nói thế, lập tức định đạp cửa.
Nhưng ngay lúc bọn họ nhấc chân định đạp lên cửa, cửa bị kéo ra một kẽ hở.
Nhiếp Nhiên cau mày, thấp giọng mắng, “Các người ở ngoài cửa ầm ĩ cái gì! Có để cho người ta ngủ không!”
Chú Trần không giải thích gì nhiều, chỉ lạnh giọng nói: “Cô tránh ra, tôi muốn vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Nhiếp Nhiên giống như cảm thấy ông ta chuyện bé xé ra to, liếc mắt nói: “Có thể xảy ra chuyện gì, chỉ là tôi không cẩn thận làm vỡ cốc trà mà thôi, mau đi đi.”
Nói xong, cô định đóng cửa phòng lại.
Nhưng ngay khi cô đóng cửa lại, một cái chân thò vào chặn lấy cửa khiến Nhiếp Nhiên nhất thời không thể nào đóng lại được.
Cô lạnh lùng nhìn chú Trần ở cửa, hỏi: “Sao hả, không tin lời tôi à?”
“Tại sao tôi phải tin lời cô? Cô dùng thân phận gì để tôi tin tưởng? Cô Diệp, xin tránh ra!”
Nói rồi ông ta định đẩy cửa phòng ra nhưng bị Nhiếp Nhiên chặn lại, “Chú Trần, chú nên biết đây là phòng của Nhị thiếu, không được cho phép thì không thể tự tiện đi vào.”
“Bây giờ cô vẫn chưa phải là thuộc hạ của Nhị thiếu, chỉ là tạm thời ở đây thôi, không có tư cách cản đường tôi, tôi mời cô tránh ra!” Chú Trần không đẩy được cửa, chỉ có thể sầm mặt trách mắng.
Thấy Nhiếp Nhiên vẫn không nhúc nhích, ông ta không tiếp tục khuyên nữa mà ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ sau lưng: “Xô ra!”
Mấy tên vệ sĩ sau lưng thấy chú Trần như vậy đều ngẩn ra.
Mới nói hai ba câu đã muốn xô cửa à?
Đám người kia nghĩ sự khác thường của chú Trần bây giờ là vì căng thẳng lo cho Nhị thiếu, vì vậy ba người một hàng đứng ở cửa định xô cửa ra.
Nhiếp Nhiên lập tức quắc mắt, đanh giọng quát: “Các người dám!”
Chú Trần thấy mấy người kia bị ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Nhiên ngăn lại, chỉ có thể cương quyết nói một lần nữa: “Cô Diệp, tốt nhất cô nên hiểu, đây không phải là địa bàn của cô, ở địa bàn của người khác, mong cô biết thân biết phận một chút.”
Sau đó, ông ta lại ra lệnh, “Xô ra!”
A Lạc thấy bọn họ không nhúc nhích cũng lập tức khiển trách: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, xô ra cho tôi!”.
ngôn tình hoàn
Ầm!
Cửa bị đạp tung ra.
Trước lúc đó, Nhiếp Nhiên đã nhanh chân lui về phía sau nên không bị tổn hại gì.
Chú Trần vội vàng đi vào, nhưng mới đi được hai ba bước đã lại bị Nhiếp Nhiên ngăn lại.
Ông ta thấy Nhiếp Nhiên sầm mặt thì đành dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hoắc Hoành đang nằm ở trên giường đưa lưng về phía mình, “Nhị thiếu, cậu vẫn ổn chứ?”
Hoắc Hoành không quay người lại, chỉ nói: “Tôi không sao, đi ra ngoài.”
“Thật sự không sao chứ?”
Sao ông ta lại nghe thấy giọng nói của Nhị thiếu yếu ớt và run rẩy như vậy?
Chương 1443.6CỨ PHẢI THẤY MÁU MỚI CHỊU ĐI SAO?
Lúc ông ta đang suy nghĩ quan sát thì sau lưng bỗng truyền tới tiếng của Hoắc Chử, “Chuyện gì thế này? Sao cửa phòng lại mở toang, còn ầm ĩ như vậy?”
Hắn mặc bộ đồ ở nhà, hiển nhiên là đang ngủ nhưng bị tiếng động này đánh thức nên mới chạy ra xem xem.
Chú Trần chào hỏi hắn xong, lại hỏi Hoắc Hoành ở trên giường vẫn đang đưa lưng về phía mình: “Nhị thiếu, có phải cậu không thoải mái không?”
“Không, tôi buồn ngủ rồi, ra ngoài!” Hai chữ cuối cùng cho thấy rõ ràng là anh đã mất kiên nhẫn.
Hoắc Chử vừa nghe thấy Hoắc Hoành không thoải mái thì giống như con mèo ngửi thấy mùi tanh, cất giọng hỏi: “Anh Hai thấy trong người không khỏe à?”
Hắn vừa hỏi vừa định tiến lên kiểm tra.
“Tam thiếu, Nhị thiếu nói buồn ngủ rồi.” Chưa đi được một bước, Nhiếp Nhiên đã giơ tay ngăn hắn lại.
Hoắc Chử bị chặn giữa đường, hơi sầm mặt lại.
Hắn chưa kịp lên tiếng, chú Trần đã trực tiếp bước đến trước mặt Nhiếp Nhiên, nói: “Cô Diệp, chúng tôi đang nói chuyện với Nhị thiếu, cô là người ngoài, xin tránh ra.”
“Chú Trần, tôi kính chú là bề trên nên không tính toán với sự bất lịch sự của chú, nhưng tốt nhất chú nên biết Diệp Nhiễm tôi làm việc không nhượng bộ tới lần thứ ba.”
Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi vì sự cường thế của ông ta.
“Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.” Cô thấp giọng nhắc nhở.
Nhưng chú Trần vẫn không nhượng bộ, không biết có phải vì đang ở địa bàn của mình hay không mà ông ta rất cương quyết, “Vậy cũng mong cô Diệp hiểu, đây là chuyện của nhà họ Hoắc, cô không có quyền chặn ở đây.”
Sau đó, ông ta vung nhẹ tay lên, ra hiệu cho đám vệ sĩ sau lưng lên đưa Nhiếp Nhiên ra ngoài.
A Lạc là người đầu tiên định xông lên.
Nhưng Nhiếp Nhiên bị khiêu khích hết lần này đến lần khác nên lần này đã bị chọc giận rồi.
“Người ngoài, không có thân phận, tư cách? Ha, nếu như là vì những thứ này mà khiến chú Trần cảm thấy có thể khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi thì bây giờ… tôi quyết định gia nhập! Vậy thì tôi có tư cách rồi chứ?”
Câu nói của cô khiến ánh mắt lạnh như băng của chú Trần hơi lóe lên.
Sau đó ông ta lại bình tĩnh nói: “Cho dù gia nhập thì cũng chỉ là một thuộc hạ, tránh ra!”
“Đúng vậy, nhưng thuộc hạ bảo vệ chủ, danh nghĩa này đủ rồi chứ?” Đáy mắt Nhiếp Nhiên lạnh lẽo, ngay cả ý cười ở khóe miệng cũng u ám, “Chú Trần, chú nên biết, tôi để cho các người đi vào không phải sợ các người, mà là ban nãy không có danh nghĩa, bây giờ tôi có danh nghĩa rồi thì sẽ không chỉ đơn giản để cho chú tiến lên một bước nữa đâu.”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Chử thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên như vậy, khí thế của cô khiến hắn cảm thấy rất áp lực.
Điều này làm cho hắn rất không thoải mái.
“Ngay cả tôi cũng không được? Tôi là chủ của nhà họ Hoắc.” Hoắc Chử cau mày hỏi.
Nhiếp Nhiên châm biếm quét mắt qua hắn một cái, “Chờ lúc nào anh thành chủ của tôi thì hãy nói.”
Chú Trần muốn tiến lên nhưng thấy Nhiếp Nhiên sờ ra sau hông, rút con dao mang ánh sáng sắc bén lạnh lẽo ra, “Thật sự muốn thấy máu mới chịu đi à?”.