Hai người ở bên trong phòng ăn sáng xong rồi gọi điện thoại cho A Lạc bảo hắn tới đón.
Mới năm phút ngắn ngủi, A Lạc đã xuất hiện ở cửa.
Hóa ra tối hôm qua hắn lái xe đưa Hoắc Chử về rồi lại quay lại, nhưng sợ Nhị thiếu đã ngủ rồi nên không dám quấy rầy, chỉ có thể ngủ trong một căn phòng bình thường trên tầng một đêm.
Bây giờ vừa nghe thấy có điện thoại thì lập tức chạy xuống.
Hắn thấy lúc này vẻ mặt Hoắc Hoành không có vấn đề gì quá lớn, cũng không nói gì nữa, im lặng đẩy anh tới thang máy, lên xe rồi tới công ty.
Một ngày làm việc bận rộn lại tiếp tục, Nhiếp Nhiên vẫn ngồi ở trên cái sofa nhỏ đó cả ngày.
Sau đó, cô cùng Hoắc Hoành trở lại nhà họ Hoắc.
Lúc này đám chú bác nhà họ Hoắc đều ngồi ở bên trong phòng khách, trò chuyện với Hoắc Khải Lãng.
Hoắc Chử cũng ở đó.
Nhiếp Nhiên cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoắc Hoành, đúng là một vở kịch lớn.
Nhiếp Nhiên cùng Hoắc Hoành đi vào bên trong, Hoắc Chử tinh mắt đứng lên khỏi sofa, hỏi Hoắc Hoành: “Anh Hai về rồi à? Tối hôm qua anh không có vấn đề gì chứ?”
Bên trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Hoắc Hoành.
Hoắc Khải Lãng ngồi ở chính giữa cũng trầm giọng hỏi, “Nghe nói hôm qua con không thoải mái nên nghỉ ngơi ở khách sạn?”
Hoắc Hoành được A Lạc đẩy tới, anh cười khẽ đáp: “Không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”
Hoắc Khải Lãng: “May mà hôm qua A Chử đến kịp thời, nếu không Khôn lão đại thấy con như vậy, chắc chắn sẽ không vui.”
Một câu trần thuật khiến mấy người đang ngồi lập tức đảo mắt.
Nghe ý ông ta là muốn nâng Hoắc Chử lên chức rồi.
Hoắc Chử được hời còn bày đặt cười lớn, xua tay nói: “Con chỉ là gặp may thôi, không ngờ mình lại có tác dụng.”
Dương Đại Dũng thẳng tính lập tức buột miệng khen ngợi: “A Chử làm tốt lắm.”
Kết quả bị Lý Đào bên cạnh lén huých một cái.
Khen A Chử ngay trước mặt A Hoành, muốn hai người bọn họ đánh nhau sao?!
Ở bước ngoặt này, hai anh em không thể đánh nhau, nếu đánh nhau thì vụ hợp tác làm ăn này nhất định sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
Không ai muốn có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với tiền cả.
Dương Đại Dũng lập tức hoàn hồn lại, cười ngại ngùng xoa dịu, “Ý chú là hai anh em các cháu cùng làm, chắc chắn sẽ làm rất tốt.
Có một câu rất hay, anh em đồng lòng thì việc gì cũng dễ, không phải sao?”
Hoắc Chử cười gật đầu, “Chú Sáu nói không sai.
Cháu và anh Hai cùng làm thì chắc chắn là đánh đâu thắng đó, không ai có thể địch lại.”
“Đúng thế.
Hai anh em cùng làm nhất định sẽ mang đến một khoản thu nhập vô cùng khả quan cho Hoắc thị.” Lý Đào ở bên cạnh cười phụ họa.
Mấy người chú bác khác cũng liên tục gật đầu.
“Được rồi, đồ ăn đã xong rồi, đi ăn thôi.” Hoắc Khải Lãng dửng dưng ngắt lời bọn họ, đứng dậy đi tới phòng ăn đầu tiên.
Lý Đào vội vàng tiến lên cùng chú Trần một trái một phải đỡ ông ta đi vào trong phòng ăn.
Chương 1455.2KỸ NĂNG DIỄN BẠO PHÁT
Một đám người lục tục ngồi vào chỗ, A Lạc cũng đẩy Hoắc Hoành vào trong phòng ăn rồi rời đi.
Chỉ còn lại Nhiếp Nhiên vẫn đứng ở sau lưng Hoắc Hoành.
Điều này làm cho đám thành viên ban giám đốc cau mày lại.
Mặc dù biết cô gái ở bên cạnh Hoắc Hoành này đặc biệt, nhưng với tình hình bây giờ, cô là người ngoài thì nên tránh đi.
Hoắc Hoành hình như phát hiện ra vẻ mặt không vui của đám chú bác, quay lại dặn dò Nhiếp Nhiên, “Cô lên tầng trước đi.”
Nhiếp Nhiên hờ hững quét mắt nhìn những người trên bàn một vòng, tầm mắt dừng lại trên mặt Hoắc Chử đang tươi cười mấy giây, sau đó ném lại một chữ “Được” rồi dứt khoát lên tầng.
Mấy thành viên ban giám đốc thấy Nhiếp Nhiên không coi ai ra gì như vậy, vẻ không vui trong đáy mắt càng nồng đậm hơn.
Rốt cuộc cô gái này có lai lịch gì mà lại không hề tôn trọng lão gia như vậy?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ lão gia hình như cũng không quá mất hứng mà rất thản nhiên.
Đây rốt cuộc là chuyện kỳ quái gì thế?
Nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị đám chú bác ném qua một bên, bởi vì Hoắc Chử đã lấy một thứ đồ ra đặt lên bàn ăn.
“Xem xem, đây là cái gì?”
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào trong tay hắn.
“Đây là...?” Lý Đào nhìn cái túi trong suốt trong tay hắn, trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn không chắc chắn lại hỏi một lần.
Hoắc Chử cười đẩy đồ ra giữa bàn ăn, “Hàng mẫu số 3, cháu và anh Hai lấy được từ trong tay Khôn lão đại.”
Lúc này ánh mắt bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, say mê giống như là đang nhìn những khoản tiền lớn tràn vào.
Dương Đại Dũng hưng phấn vỗ bàn, “Tốt tốt tốt, làm giỏi lắm! Đến khi đường dây này mở ra thì tiền sẽ vào như nước rồi!”
“Năm nay nhất định tiền lãi của chúng ta sẽ tăng lên gấp đôi.”
“Gấp đôi cái gì, ít nhất là phải gấp bốn!”
“Ha ha ha...!không sai, không sai...”
Mọi người trên bàn đều rất cao hứng, ngay cả Hoắc Khải Lãng từ trước đến giờ luôn mang vẻ mặt dửng dưng cũng cong khóe miệng lên lộ ra ý cười.
Rất rõ ràng ông ta rất hài lòng với kết quả của lần đàm phán này.
Nhưng lúc tất cả mọi người đều kích động như vậy thì trên bàn ăn duy chỉ có một người là không như thế.
“Anh Hai, anh làm sao thế? Sắc mặt nhìn không tốt lắm.” Từ lúc Hoắc Chử lấy gói thuốc ra, ánh mắt đã không rời khỏi Hoắc Hoành.
Hoắc Chử không muốn bỏ qua một biểu cảm nào trên mặt anh.
Cho đến khi nhìn thấy anh nắm chặt tay vịn, ánh mắt nhìn chằm chằm cái túi thuốc trên bàn, hắn khẽ cười.
Chương 1455.3KỸ NĂNG DIỄN BẠO PHÁT
Mọi người được Hoắc Chử nhắc nhở, lập tức đồng loạt chuyển ánh mắt từ trên bàn tới Hoắc Hoành.
Lý Đào cau mày hỏi: “A Hoành, cháu làm sao thế?”
“Không sao, cháu hơi mệt thôi.” Một lúc sau, Hoắc Hoành mới nghiến răng nói từng chữ.
Mặc dù anh giải thích như vậy nhưng người ở đây không ai ngốc cả, dáng vẻ nghiến răng đang cố gắng khắc chế kia đâu chỉ đơn giản là mệt mỏi.
“Gần đây nhìn con luôn rất mệt.” Hoắc Khải Lãng dửng dưng liếc anh một cái, hỏi như có thâm ý.
Hoắc Hoành cúi mặt xuống, nhất thời không thấy rõ vẻ mặt, “Vâng, có thể là áp lực hơi lớn, chờ xong vụ làm ăn này, con sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Hoắc Chử nghe thấy lập tức nói tiếp: “Thật ra nếu anh Hai thật sự mệt mỏi thì cứ để em làm là được rồi.
Anh nghỉ ngơi một khoảng thời gian cũng được.”
Đám chú bác ở đây thấy Hoắc Chử quang minh chính đại yêu cầu Hoắc Hoành giao quyền như vậy, đều đưa mắt nhìn nhau.
A Chử cường thế đòi quyền thế này, chẳng lẽ bữa cơm tối hôm nay là Hồng Môn Yến à?
Ai cũng có nghi ngờ trong lòng.
Hoắc Hoành ngước mắt lên, trong ánh mắt là vẻ lạnh lùng và kiềm chế, “Không cần đâu, tôi sẽ làm tiếp vụ làm ăn này, tôi hiểu những chi tiết nhỏ bên trong hơn cậu.”
Hoắc Chử không hề để ý, “Không sao, em có thể đàm phán lại, em nghĩ nếu Khôn lão đại đã tới, không lý nào sẽ về tay không.”
Hắn ngồi đối diện Hoắc Hoành, sau khi nói xong còn đẩy gói thuốc ở giữa bàn về phía anh.
Tất cả mọi người nhìn hành hành động của hắn đều cho là hắn đang khiêu khích.
Tất cả mọi người đều biết tối hôm qua Hoắc Hoành không thoải mái, ở trong bữa tiệc không uống một giọt rượu nào, còn Hoắc Chử và Khôn lão đại lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Cho nên túi đồ này nói là có phần của Hoắc Hoành chỉ là Hoắc Chử nói ngoài miệng, cho Hoắc Hoành chút mặt mũi thôi.
Nhưng thật ra chỉ có Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đang đứng ở cầu thang tầng hai biết Hoắc Chử muốn khiến Hoắc Hoành lộ sơ hở, cố ý khiến anh lên cơn nghiện.
Không thể không nói, Hoắc Chử đúng là thông minh hơn Hoắc Mân.
Hắn không lấy báo cáo ra để mách lẻo với Hoắc Khải Lãng và đám chú bác, hắn ép Hoắc Hoành lộ sơ hở hết lần này đến lần khác, để cho mọi người phát hiện ra.
Tận mắt nhìn thấy luôn có sức thuyết phục hơn một đống số liệu, không phải sao?
Bạn đang
Lúc nà y, Hoắc Hoà nh nhìn gói thuá»c bá» Äẩy tá»i trÆ°á»c mặt kia, chân mà y cau chặt lại, trên mu bà n tay nắm chặt Äã ná»i rõ gân xanh.
Thá»i gian cháºm rãi trôi qua, má»i má»t giây Äá»u khó chá»u giá»ng nhÆ° má»t thế ká»·.
NgÆ°á»i á» Äây vá»n cho là anh Äang kìm nén tức giáºn trong lòng.
NhÆ°ng dần dần má»i phát hiá»n ra ánh mắt anh quá bất thÆ°á»ng, Äó không phải là vẻ tức giáºn mà là khát vá»ng, hÆ¡n nữa hình nhÆ° tầm mắt anh luôn dừng lại á» túi thuá»c trên bà n.
Chuyá»n gì thế nà y?
Äám chú bác Äá»u cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
ChÆ°Æ¡ng 1455.4KỸ NÄNG DIá»N BẠO PHÃT
Khoảng ná»a phút sau, cuá»i cùng Hoắc Hoà nh cÅ©ng nhúc nhÃch.
Anh cháºm rãi ÄÆ°a tay ra, hÆ°á»ng Äến gói thuá»c nhá» trên bà n.
Hoắc Chá» ngá»i á» Äá»i diá»n nhìn thấy, ý cÆ°á»i á» khóe miá»ng cà ng sâu thêm.
Cuá»i cùng cÅ©ng sắp Äợi Äược rá»i!
Nụ cÆ°á»i của Hoắc Chá» theo Äá»ng tác giÆ¡ tay của anh cà ng ngà y cà ng lá»n, nhÆ°ng ngay khi Hoắc Hoà nh sắp chạm và o, Äá»t nhiên má»t giá»ng nói vang lên bên ngoà i phòng Än, âNhá» thiếu!â
Tay Hoắc Hoà nh hơi khựng lại.
Nụ cÆ°á»i của Hoắc Chá» cÅ©ng tắt theo.
Tất cả má»i ngÆ°á»i bá» tiếng gá»i nà y cắt ngang, Äá»u quay sang nhìn ngÆ°á»i bên ngoà i phòng Än.
Nhiếp Nhiên Äi thẳng và o bên trong phòng Än, dá»ng dÆ°ng dùng Äiá»n thoại chặn bà n tay muá»n ÄÆ°a ra của Hoắc Hoà nh, nói: âNhá» thiếu, vừa rá»i anh có Äiá»n thoại.â
Ãnh mắt mÆ¡ mà ng kiá»m chế của Hoắc Hoà nh hình nhÆ° trá» nên tá»nh táo hÆ¡n sau khi cô xuất hiá»n.
Tay anh vẫn giÆ¡ ra giữa không trung, Nhiếp Nhiên thuáºn thế nhét Äiá»n thoại và o trong tay anh.
Hoắc Hoà nh nắm chặt Äiá»n thoại, cúi Äầu nhìn, vẻ mặt nhất thá»i khó Äoán.
Hoắc Chá» cÆ°á»i lạnh, giá»
u cợt nói: âCô Diá»p xuất hiá»n Äúng lúc quá!â
Có Äiá»u hà nh Äá»ng của cô á» trong mắt Hoắc Chá» chá» là sá»± vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Má»t ngÆ°á»i nghiá»n là m sao có thá» khắc chế Äược khát vá»ng vá»i thuá»c chứ?
Cho dù lần Äầu tiên khắc chế Äược thì còn có lần thứ hai, lần thứ ba...!chá» cần anh còn nghiá»n, nhiá»u lần rá»i vẫn sẽ Äá» lá» ra.
NhÆ°ng Nhiếp Nhiên giá»ng nhÆ° không nghe ra hà m nghÄ©a trong lá»i nói của hắn, dá»ng dÆ°ng nói: âNếu nhÆ° quấy rầy Äến Tam thiếu thì tháºt xin lá»i!â
Sau khi nói xong, cô hÆ¡i cúi ngÆ°á»i xuá»ng thấp giá»ng gá»i, âNhá» thiếu.â
ChỠtiếc là Hoắc Hoà nh không hỠcho cô bất cứ phản ứng nà o.
Hoắc Chá» nhìn thấy cảnh nà y chá» cảm thấy rất buá»n cÆ°á»i.
Và o giá» phút nà y, ngay cả lá»i của ba có khi anh Hai còn không nghe, huá»ng há» là má»t thuá»c hạ.
âNhá» thiếu, tôi nghÄ© có thá» là Äiá»n thoại của Khôn lão Äại, anh gá»i lại Äi.â Nhiếp Nhiên lại thấp giá»ng nhắc nhá» lần nữa.
Tháºm chà cô còn nhẹ nhà ng Äẩy anh, muá»n khiến anh có thá» hoà n há»n lại.
Hoắc Chá» thấy Hoắc Hoà nh Äã hoà n toà n vứt bá» tất cả xung quanh, ánh mắt ngẩn ra nhìn chằm chằm gói thuá»c trên bà n, hắn cÆ°á»i khẽ há»i, âSao anh Hai cứ nhìn chằm chằm gói thuá»c thế?â
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt Äầu lên, quét ánh mắt lạnh lùng tá»i chá» hắn vá»i ý cảnh cáo vô cùng ná»ng Äáºm.
NhÆ°ng Hoắc Chá» cà ng thêm ngang ngược, âCó phải là thuá»c sá» 3 có vấn Äá» gì không?â
âA Hoà nh, cháu là m sao thế? Có cần Äến bá»nh viá»n không?â Lý Äà o luôn nhìn chằm chằm Äá»ng tÄ©nh của Hoắc Hoà nh.
Ãng ta vẫn chÆ°a quên hôm Äó á» trong phòng là m viá»c, Hoắc Hoà nh cÅ©ng có vẻ mặt nhÆ° váºy.
Nhiếp Nhiên Äứng thẳng lên, cỠý chắn trÆ°á»c mặt Hoắc Hoà nh, lạnh giá»ng nói: âNhá» thiếu vẫn á»n, chá» là sá»t nhẹ thôi, nghá» ngÆ¡i là sẽ không sao.
Tôi ÄÆ°a Nhá» thiếu lên tầng cho anh ấy nghá» ngÆ¡i trÆ°á»c.â
Nói rá»i cô Äá»nh Äẩy anh ra khá»i phòng Än.
ChÆ°Æ¡ng 1455.5KỸ NÄNG DIá»N BẠO PHÃT
Có Äiá»u, cô vừa má»i Äặt tay lên tay vá»n thì Hoắc Chá» lại lên tiếng: âÄợi Äã.â
Nhiếp Nhiên không thỠkhông dừng lại.
Cô nhìn vá» phÃa Hoắc Chá», trong mắt mang theo vẻ u ám.
Hoắc Chá» coi nhÆ° không nhìn thấy, cÆ°á»i rạng rỡ, âAnh Hai tôi sá»t nhẹ tháºt sao? Sao tôi lại cảm thấy hình nhÆ° không phải là váºy thế nhá»?â
âTam thiếu nói Äùa rá»i, không phải sá»t nhẹ thì có thá» là cái gì, ban Äầu không phải bác sÄ© DÆ°Æ¡ng Äã chẩn Äoán rá»i sao.â
Vừa dứt lá»i, cô Äã nhanh chóng Äẩy Hoắc Hoà nh Äi vá» phÃa cá»a.
Cô Äi rất vá»i, sức lá»±c ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng lá»n hÆ¡n so vá»i bình thÆ°á»ng mấy phần, hÆ¡n nữa không chú ý Äến tình hình của Hoắc Hoà nh lúc nà y.
Cô vừa Äẩy má»t cái thì âchoang...â má»t tiếng, cái khÄn trải bà n trên bà n Än bá» kéo thẳng xuá»ng, bát ÄÄ©a cÅ©ng rÆ¡i hết xuá»ng Äất.
Má»i ngÆ°á»i Äang ngá»i Äá»u giáºt mình Äứng lên.
Nhiếp Nhiên quay Äầu lại nhìn thì thấy Hoắc Hoà nh Äang nắm chặt khÄn trải bà n không buông, hÆ¡n nữa còn hÆ¡i run rẩy.
Cô rất muá»n cÆ°á»i lá»n ra tiếng trong lòng.
Diá»
n xuất của ngÆ°á»i nà y Äúng là hạng nhất.
Nếu là Äi là m diá»
n viên, nhất Äá»nh sẽ lấy Äược tượng và ng Oscar.
Hoắc Chá» vẫn không biết mình Äã thà nh con má»i, thấy cảnh nà y thì ý cÆ°á»i á» khóe miá»ng cà ng lá»n hÆ¡n, âTôi thấy anh Hai không muá»n rá»i khá»i nÆ¡i nà y rá»i, hoặc là không muá»n rá»i Äá» gì Äó trên bà n.â
NgÆ°á»i ngu xuẩn không Äáng sợ, Äáng sợ là ngu xuẩn còn nghÄ© mình thông minh.
Mà rất hiá»n nhiên, Hoắc Chá» bây giá» chÃnh là kẻ nhÆ° váºy.
âNhá» thiếu chá» sá»t nhẹ thôi, Tam thiếu Äừng suy Äoán lung tung.â Nhiếp Nhiên khom ngÆ°á»i, gỡ bà n tay Äang nắm chặt của Hoắc Hoà nh rá»i lấy khÄn trải bà n ra.
NhÆ°ng ngÆ°á»i có Äầu óc á» Äây Äá»u biết, Äây sao có thá» là chuyá»n bá» sá»t Äến há» Äá» má»i là m?
âNhá» thiếu, chúng ta lên tầng nghá» ngÆ¡i Äi.â Nhiếp Nhiên thấp giá»ng nói rá»i lại Äá»nh Äẩy anh lên tầng.
âRá»t cuá»c có phải suy Äoán hay không, tìm bác sÄ© tá»i khám không phải sẽ biết sao?â Hoắc Chá» không phụ kỳ vá»ng của má»i ngÆ°á»i, quả nhiên lại lên tiếng má»t lần nữa: âTôi cÅ©ng Äang hÆ¡i cảm cúm, bác sÄ© gia Äình má»i tá»i tạm thá»i á» nhà há» Hoắc, hay là bảo ông ấy tá»i khám xem sao?â
Nhiếp Nhiên dừng bÆ°á»c lại, cÆ°á»i từ chá»i: âKhông cần Äâu, bác sÄ© của Tam thiếu chÆ°a chắc Äã hợp khám cho Nhá» thiếu.â
âXem ra cô Diá»p không yên tâm rá»i.
NhÆ°ng viá»c á» Äây không phải là do cô Äá»nh Äoạt.
Ba, ba nói gì Äi?â
Hoắc Khải Lãng quét ánh mắt uy nghiêm lên trên mặt Hoắc Chá» má»t vòng, lại nhìn Hoắc Hoà nh hÆ¡i run bên cạnh bà n, má»t lúc sau má»i nói: âBảo bác sÄ© tá»i khám xem.â
Câu nói nà y giá»ng nhÆ° má»t lá»i phán quyết, khiến mặt Nhiếp Nhiên hoà n toà n sầm xuá»ng..