Một đêm yên tĩnh trôi qua như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Hoành yếu ớt tỉnh lại khỏi giấc ngủ mê man, mới tỉnh lại đã cảm thấy gáy mình đau nhức, khẽ cử động cũng cảm thấy rất đau.
“Tỉnh rồi à?” Giọng Nhiếp Nhiên vang lên cạnh giường.
Hoắc Hoành mở mắt ra, thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở cạnh giường, vẫn mặc bộ quần áo tối qua, hiển nhiên là canh bên mình cả đêm không ngủ.
Hoắc Hoành che cổ, mang vẻ mặt đau khổ bò dậy khỏi giường.
Nhiếp Nhiên vội vàng tiến lên đỡ anh, Hoắc Hoành nhân cơ hội này thấp giọng nói: “Em đánh mạnh quá đấy.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, cũng nhỏ giọng trả lời bên tai anh: “Em là người thành thật, đã diễn phải diễn cho thật, hết cách rồi.”
Hoắc Hoành cảm thấy cạn lời.
Nếu như cô gái này làm người còn có thể coi là thành thật, vậy trên thế giới này chắc chẳng có ai là kẻ lừa đảo cả.
“Tối hôm qua Chủ tịch Hoắc nói sau khi anh tỉnh lại lập tức đi gặp ông ta.” Nhiếp Nhiên nghiêm túc nói.
“Tôi biết rồi.” Hoắc Hoành trả lời, sau đó cúi đầu thấy quần áo trên người mình là một bộ đồ ngủ.
Có lẽ là tối hôm qua Nhiếp Nhiên thay cho anh.
Nhiếp Nhiên đỡ anh từ trên giường xuống, bố trí cho anh lên xe lăn xong rồi đẩy anh vào trong phòng tắm.
Ở bên trong phòng tắm, Nhiếp Nhiên dựa vào bồn rửa tay, miễn cưỡng hỏi: “Muốn em đi cùng anh không?”
“Không cần, em ở lại đây đi, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.” Hoắc Hoành cởi quần áo ngủ ra, thay cái áo sơ mi Nhiếp Nhiên đã chuẩn bị vào.
“Được thôi.” Nhiếp Nhiên nhún vai, sau đó lui ra khỏi phòng tắm.
Hoắc Hoành ở bên trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong, đang định mở cửa phòng thì thấy chú Trần đã đứng ở cửa phòng ngủ.
Ông ta cúi đầu nói: “Nhị thiếu, lão gia nói cậu dậy thì qua đó gặp lão gia ngay.”
“Tôi đang chuẩn bị đi đây.”
Chú Trần nhìn anh, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp mà khó nói rõ.
Ông ta chủ động tiến lên đẩy xe lăn của Hoắc Hoành định đi về phía phòng sách, nhưng thấy Nhiếp Nhiên đang đi từ bên trong phòng ra.
Chú Trần dừng lại, nói: “Cô Diệp, cô không cần phải đi, lão gia chỉ muốn nói chuyện riêng với Nhị thiếu.”
“Chú nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ xuống tầng ăn sáng thôi.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng ném lại một câu như vậy rồi đi qua ông ta, đi xuống phòng bếp dưới tầng.
Chú Trần nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên rời đi với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đến lúc này rồi mà cô ta vẫn còn có tâm trạng ăn sáng?
Thật là...
Nếu nói cô ta không quan tâm đến sống chết của Nhị thiếu thì không đúng lắm, vì ngày hôm qua cô ta đã bảo vệ Nhị thiếu ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng nếu nói cô ta rất để ý Nhị thiếu thì cũng lại không đúng, vì vào thời khắc căng thẳng thế này mà cô ta vẫn nghĩ đến ăn sáng.
Ông ta cũng không biết nên dùng lời gì để miêu tả cô gái này nữa.
Gần như cả đêm hôm qua Hoắc Khải Lãng không ngủ, buổi sáng dậy rất sớm để đợi Hoắc Hoành.
Chú Trần không dám trì hoãn, đẩy xe lăn của Nhị thiếu vào bên trong phòng sách của Hoắc Khải Lãng.
Cửa phòng vừa đẩy ra, đã thấy Hoắc Khải Lãng ngồi ở đó.
Hoắc Hoành bình tĩnh gọi, “Ba.”
Sau đó anh tự đẩy xe lăn vào.
Chú Trần không tiếp tục đi vào mà đóng cửa phòng sách lại rồi rời đi.
Chương 1457.2QUAY LẠI TRONG TƯƠNG LAI
Sắc mặt Hoắc Khải Lãng uy nghiêm, trong mắt đã không còn dáng vẻ như trước kia.
Ông ta không đáp lại câu chào của Hoắc Hoành, qua một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Con dính vào từ lúc nào?”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Hoắc Hoành hơi cau mày lại, cuối cùng vẫn trả lời thành thật: “Là nửa tháng sau khi đàm phán.”
“Lúc ấy con đã biết chưa?” Ông ta lại hỏi.
“Con biết.”
Hoắc Khải Lãng đập mạnh bàn, nổi giận nói: “Con làm cho ba quá thất vọng rồi!”
“Con xin lỗi.” Hoắc Hoành thản nhiên nói.
Hoắc Khải Lãng nhìn khuôn mặt ngày càng gầy gò, hốc mắt cũng hơi lõm xuống của anh, giọng hòa hoãn mấy phần, “Ba tưởng là con sẽ giải thích mấy câu.”
“Đã bại lộ rồi, có giải thích thế nào cũng uổng công mà thôi.” Hoắc Hoành tựa vào xe lăn, trong mắt là vẻ mệt mỏi.
Hoắc Khải Lãng thấy anh thản nhiên chấp nhận như vậy, từ trước đến giờ vốn đa nghi khiến ông ta lại quan sát anh lần nữa rồi nói với giọng điệu nghi ngờ: “Con muốn lấy lui làm tiến à?”
Hoắc Hoành cười khổ, “Đây là ép đến bước đường cùng rồi.”
“Đây là lần đầu tiên ba thấy con không biết phải làm thế nào.” Hoắc Khải Lãng thấy anh như vậy, dù sao cũng là con trai mình, ít nhất là đứa con trai ông ta đã từng ôm hy vọng, trong giọng nói của ông ta thấp thoáng chút than thở.
“Vụ hợp tác với Đạt Khôn này A Chử đã tiếp nhận toàn bộ rồi.” Hoắc Khải Lãng khôi phục lại vẻ mặt hờ hững nói với anh.
“Con biết.”
“Vậy con có biết con bây giờ đối với ba mà nói, đã là một con cờ bỏ không?”
“Con biết.”
Một lúc lâu sau, Hoắc Khải Lãng nói: “Trong trận tranh đấu này, con thua rồi.”
Câu nói cuối cùng của ông ta đã hoàn toàn quyết định cuộc sống tiếp theo của Hoắc Hoành.
Hình như Hoắc Hoành đã sớm chuẩn bị xong, cười tự giễu, “Ý ba là vứt bỏ con à?”
“Con cảm thấy thế nào?” Hoắc Khải Lãng hỏi ngược lại, sau đó dừng lại mấy giây rồi lại nói: “Đến trang viên bên kia nghỉ ngơi, thuận tiện cai nghiện đi.”
“Con tưởng là ba sẽ giết con, dù sao bên cạnh ba cũng không nuôi kẻ bỏ đi và người nhàn rỗi mà.” Hoắc Hoành rất kinh ngạc vì câu nói của Hoắc Khải Lãng.
Thật ra trong bụng anh vẫn còn một lời nữa, là chuẩn bị cho lúc ngộ nhỡ Hoắc Khải Lãng muốn giết anh.
Không ngờ ông ta lại bỏ qua cho anh.
Hoắc Khải Lãng hít sâu một hơi, “Bây giờ ba chỉ còn mình con là con trai thôi.”
Hoắc Hoành cong khóe miệng lên cười, “Vậy con thật sự phải cảm ơn anh Cả đã chết của mình.”
“Không, con nên cảm ơn dì Nguyễn của con.”
Chương 1457.3QUAY LẠI TRONG TƯƠNG LAI
Nếu hồi đó trước khi đi, Nguyễn Lương Nguyên không để lại bức thư nói với ông ta rằng: “A Lãng, em đến tuổi này rồi, vô cùng khát khao có một đứa con của mình.
Đời này em không có con, mà anh rất may mắn có máu mủ của mình, phải biết quý trọng, ít nhất phải giữa lại một đứa phụng dưỡng chăm sóc anh, như vậy em mới mới có thể yên tâm rời đi.”
Con?
Ha, A Nguyên, bà còn không hiểu sao?
Nếu không phải do bà sinh ra, những người đó đối với tôi mà nói chỉ là người xa lạ có cũng được không có cũng được.
Bà nói bà khát khao có một đứa con của mình, nhiều năm qua như vậy, tôi chỉ khát khao một mình bà mà thôi.
Lấy được thứ mình không muốn, mất đi thứ mình muốn, bà nói rốt cuộc là tôi may mắn hay bất hạnh?
Trên môi Hoắc Khải Lãng hiện lên một nụ cười chua chát.
Sắc trời ngoài cửa sổ u ám, ánh sáng mùa đông yếu ớt không thể chiếu vào bên trong phòng sách được.
Ông ta ngồi giống như pho tượng, rơi vào trong hồi ức nặng nề, mãi mà vẫn không thể thoát ra.
Hoắc Hoành chỉ dửng dưng nhìn một cái, sau đó đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Cửa phòng sách mở ra, Hoắc Chử đã chờ anh ở cuối hành lang.
“Anh Hai, anh đỡ hơn chưa?”
Sắc mặt Hoắc Hoành vô cùng khó coi, lạnh lùng ừ một tiếng.
“Nhưng em thấy hình như sắc mặt anh vẫn rất kém, có cần bảo bác sĩ Lưu tới khám cho anh nữa không?” Hoắc Chử bày ra dáng vẻ em trai tốt, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Hoắc Hoành chẳng muốn giả vờ tiếp với hắn nữa, giọng nói lạnh như băng, “Chúc mừng cậu, lần này thắng đẹp lắm.”
Trong đôi mắt trũng sâu kia lộ ra vẻ rét lạnh.
Hoắc Chử không những không sợ mà còn cười nói: “Anh khách sáo quá.
Là nhờ anh Hai cho em cơ hội, em mới có thể thuận lợi như vậy.
Thật sự cảm ơn anh Hai!”
Cơ hàm Hoắc Hoành căng lên, hai tay nắm tay vịn siết chặt lại, gân xanh cũng nổi lên trên mu bàn tay.
Nhìn là biết anh đã tức giận tới cực điểm
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền từ cầu thang tới, “Nhị thiếu, xe đã đợi ở dưới tầng, chúng ta phải đi rồi.”
Hoắc Chử quay đầu lại nhìn, là Nhiếp Nhiên vừa ăn sáng xong chuẩn bị đi lên chuyển hành lý.
Cô đút hai tay trong túi, không có biểu cảm gì quá lớn.
Chương 1457.4QUAY LẠI TRONG TƯƠNG LAI
“Cô Diệp cũng muốn đi theo anh Hai tôi à?” Hoắc Chử tỏ vẻ cực kì kinh ngạc, cười nói tiếp: “Mắt nhìn người của anh Hai đúng là không tệ, vẫn còn có thuộc hạ nguyện ý cùng chung hoạn nạn với mình.
Tôi còn tưởng là cô trăm phương nghìn kế muốn bảo vệ anh Hai như thế là vì để anh Hai cho cô nhiều tiền hơn.”
“Đúng vậy, tôi đúng là vì tiền.
Lần này Nhị thiếu đến ở trang viên, chủ tịch cho tôi gấp đôi tiền lương.” Nhiếp Nhiên nhún vai trả lời thẳng thắn.
Hoắc Chử lập tức phá lên cười, “Ha ha ha, lần đầu tiên tôi thấy có thuộc hạ yêu tiền như vậy.
Cô không sợ anh Hai nghe thấy lời này sẽ đau lòng à?”
Người bên cạnh Hoắc Hoành hoàn toàn không có một ai đứng về phía hắn ta nữa.
Chậc chậc chậc, đúng là tan đàn xẻ nghé.
Cuộc sống ở trang viên bên kia của hắn ra e là sẽ không được dễ chịu lắm.
Hoắc Chử nghĩ vậy mà lòng thấy sung sướng.
Cả Hoắc thị sắp rơi vào tay hắn rồi.
Ý cười ở khóe miệng hắn càng lớn thêm.
“Tôi chỉ nhìn tiền lương làm việc, tâm trạng của Nhị thiếu không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi.
Còn nữa, Tam thiếu nói xong chưa? Có thể để cho chúng tôi đi rồi chứ?”
“Dĩ nhiên, trang viên bên kia xa như vậy, bây giờ xuất phát cũng phải rạng sáng ngày mai mới có thể đến, tôi nào dám trì hoãn thời gian quý báu của hai người.
Chỉ là...” Hoắc Chử cố gắng dừng lại mấy giây, gian xảo mà đắc ý thấp giọng cười nói: “Anh Hai, lần này anh đi nghỉ ngơi cho khỏe nhé, đừng bận tâm những chuyện trong Hoắc thị nữa.”
Nói xong, hắn vui vẻ xuống tầng.
Nhiếp Nhiên xách hai cái vali hành lý đã được thu dọn xong trước mang xuống tầng.
Còn Hoắc Hoành thì được A Lạc đẩy ra khỏi phòng khách.
Lần này đến trang viên bên kia, A Lạc không đi theo, chú Trần cũng không, chỉ có Nhiếp Nhiên đi cùng anh.
Cho nên sau khi sắp xếp xong đồ đạc, bố trí cho Hoắc Hoành ngồi ở phía sau xong, cô chuẩn bị lái xe chậm rãi rời khỏi nhà họ Hoắc.
Cả quá trình đám người chú Trần đều đứng ở cửa, không nói một câu.
Nhiếp Nhiên không hề lưu luyến lao vụt đi.
Đến khi nhà họ Hoắc hoàn toàn biến mất bên trong kính chiếu hậu, lúc này vẻ mặt Nhiếp Nhiên mới thoáng buông lỏng.
Chương 1457.5QUAY LẠI TRONG TƯƠNG LAI
Xe lái trên đường ngoại ô vắng lặng, Nhiếp Nhiên hỏi người ngồi phía sau: “Tạm thời tự do rồi nhỉ?”
“Không, là hoàn toàn tự do.” Hoắc Hoành ngồi ở phía sau xe từ từ mở mắt ra, nở nụ cười quen thuộc, đâu còn chán nản như vừa rồi nữa.
Nhiếp Nhiên kinh ngạc, “Trang viên bên kia không có ai à?”
Cô vốn tưởng là chỉ tự do trên đường, đến trang viên bên kia khẳng định có rất nhiều người canh chừng, nhốt Hoắc Hoành đến khi chết già.
“Em cảm thấy Hoắc Khải Lãng sẽ tìm người chăm sóc kĩ cho một kẻ bỏ đi à?” Hoắc Hoành cười, hỏi ngược lại.
Hoắc Khải Lãng sẽ không lãng phí thời gian và nhân lực vào một người vô dụng đâu.
Một kẻ nghiện thôi mà, ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, cần gì phải phí tâm sức?
Cho dù chạy trốn, ông ta cũng sẽ không tới bắt anh.
Nhiếp Nhiên hiếm khi cao hứng, “Vậy thì quá tốt rồi, cuối cùng cũng được sống cuộc sống không có ai theo dõi nghe lén.”
“Vất vả cho em rồi.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười.
Thật ra Hoắc Hoành mới là người vất vả nhất.
Cô mới ở trong căn phòng ngủ kia một tháng, còn anh đã ở đó mười năm.
Ngày nào cũng phải sống cẩn thận từng li từng tí.
Thậm chí vì để không bị nghe lén quá nhiều, bên trong phòng ngủ chỉ có mấy món đồ đơn giản.
Sự ẩn nhẫn như vậy, cô không hiểu được.
Đồng thời cũng không thể không cảm thán sự lợi hại của Lý Tông Dũng.
Rốt cuộc ông ta đã đào tạo như thế nào mà có thể rèn luyện ra tâm tính của anh thế này?
Nhân lúc xung quanh không có xe, Nhiếp Nhiên tranh thủ nhìn kính chiếu hậu, nói: “Anh còn vất vả hơn em, hôm qua không quan tâm hình tượng diễn xuất như vậy thật sự khiến em mở rộng tầm mắt.”
“Không phải là bởi vì miệng lưỡi của em quá lợi hại, suýt nữa làm hỏng chuyện sao?” Nhớ tới diễn xuất của mình tối hôm qua, Hoắc Hoành tức giận trợn mắt nhìn đôi mắt cong cong trong kính chiếu hậu.
Nhắc đến chuyện này, Nhiếp Nhiên cũng rất cạn lời, “Sao em biết Hoắc Chử vô dụng như vậy chứ? Em mới nói có mấy câu mà hắn đã á khẩu rồi.”
“Đổi lại là anh thì cũng chưa chắc đã phản bác được em ngay.” Hoắc Hoành cong khóe miệng lên rồi nói tiếp, “Lát nữa lái mệt rồi thì để anh lái.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Thôi đi, vẫn còn ở thành phố A, trên đường nhiều camera như vậy, nhỡ bị nhìn ra thì sao?”
“Nhưng trang viên bên kia rất xa, phải lái mười mấy tiếng.” Hoắc Hoành nhắc nhở.
“Có mười mấy tiếng thôi, không tính là quá lâu.”
Kiếp trước để có thể hoàn thành nhiệm vụ mà cô lần theo dấu vết từ thành phố này đến thành phố khác, lái mấy chục tiếng liền.
Bây giờ có mười mấy tiếng thì đã là gì.
Hoắc Hoành nghe thấy cô nói nhẹ nhàng, tưởng là cô muốn nói thời gian lái xe còn lâu mới khổ cực bằng huấn luyện gian khổ trong quân đội.
Anh không nói thêm gì nữa mà chỉ ngồi yên lặng.
Xe chạy nhanh về phía điểm đến.
Ở trong mắt tất cả mọi người, thời kỳ của Hoắc Hoành đã trôi xa rồi.
Bây giờ anh đã hoàn toàn trở thành một người bỏ đi.
Mà Hoắc Chử, người đàn ông sắp nắm giữ toàn bộ Hoắc thị sắp mở ra một thời đại mới cho tập đoàn.
Vì vậy bọn họ dốc hết sức lấy lòng, nịnh bợ gia chủ tương lai.
Hoắc Chử cũng vui vẻ nhận lấy mà không biết rằng Hoắc Hoành rời đi là vì muốn chuẩn bị cho việc quay lại trong tương lai.
Vở kịch vừa mới kéo màn che thôi.
Tất cả thắng bại bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Tầng mây ngoài cửa xe vừa dày vừa nặng, nhìn rất khó chịu.
Xe lao như bay đến trang viên.
Chương 1457.6QUAY LẠI TRONG TƯƠNG LAI
Hoắc Hoành hoàn toàn rời đi, trong ngoài Hoắc thị biến hóa long trời lỡ đất.
Trong một năm ngắn ngủi, Tam thiếu nhà họ Hoắc đã thành công đè ép Nhị thiếu xuống để lên chức.
Tất cả mọi người ở thành phố A gần như đều chúc mừng Hoắc Chử.
Hoắc Chử thấy nhiều người chúc mừng như vậy, trong lòng càng đắc ý hơn.
Hắn vốn cho là muốn giải quyết Hoắc Hoành cần đánh một trận lâu dài, không ngờ lại có thể dễ dàng giải quyết như vậy.
May mắn đến thật sự quá nhanh.
Mất gần hai tuần, hắn đã tiếp nhận toàn bộ mấy công ty của Hoắc thị mà Hoắc Hoành vững vàng chiếm đoạt hơn mười năm.
Mua bán vũ khí đạn dược bị hắn nắm chặt trong tay.
Bây giờ chỉ còn chỗ Đạt Khôn nữa thôi, một khi hắn nắm được con đường chỗ Đạt Khôn, đám chú bác kia dĩ nhiên sẽ yên tâm giao toàn bộ Hoắc thị cho hắn, vậy thì hắn coi như hoàn toàn đứng vững ở Hoắc thị rồi.
Vì vậy ngày thứ hai sau khi tiếp nhận Hoắc thị, hắn lập tức đi đến khách sạn Đạt Khôn đang ở.
Hai tuần này ngày nào hắn cũng bận rộn chuyện của Hoắc thị, chỉ tranh thủ dành một ngày để nói chuyện với Đạt Khôn.
Hôm nay, Hoắc Chử quyết định nhất định phải nắm được mối làm ăn này.
Đúng tám giờ Hoắc Chử đã có mặt ở khách sạn, đồng thời lên thẳng nhà hàng trên tầng thượng.
Mới vừa vào cửa đã thấy Đạt Khôn, dáng ngồi của hắn vẫn tùy tiện như cũ, “Ha ha, sao Tam thiếu đến sớm thế? Tôi tưởng là với mức độ bận rộn của anh bây giờ, chưa đến chín, mười giờ sẽ không đến được chứ.”
“Thật ra có bận rộn thế nào cũng không quan trọng bằng Khôn lão đại.” Hoắc Chử cười đi vào, hàn huyên: “Khoảng thời gian này Khôn lão đại ở đây vẫn vui chứ?”
“Điều kiện ở đây rất tốt.” Khôn lão đại nâng ly rượu lên uống một ngụm, “Có điều quá nhàm chán, ngày nào cũng ăn rồi ngủ, tôi sắp quên mình là ai rồi.”
Hoắc Chử rót cho mình một ly rượu vang, “Nghe ý Khôn lão đại thì xem ra người làm chủ như tôi không chăm sóc tốt cho anh rồi.”
“Không thể nói như vậy được.
Bây giờ anh là người bận rộn, đâu có để ý được đến tôi.” Đạt Khôn uống rượu, cười rất tùy ý.
“Cái gì mà người bận rộn chứ, chỉ là thay đổi nhân sự nhỏ mà thôi.”
Đạt Khôn không phủ định mà chỉ uống rượu.
Năng lực của Hoắc Chử sao bằng một nửa Hoắc Hoành được chứ.
Sau khi cụng ly với Đạt Khôn khoảng nửa tiếng, Hoắc Chử đã không nhịn được nữa, lại bắt chuyện: “Có điều lần thay đổi nhân sự này lại vô cùng trùng hợp, sau này tôi nghĩ tôi và Khôn lão đại sẽ thường xuyên gặp nhau rồi.”
Đạt Khôn âm thầm lắc đầu.
Ngay cả sự nhẫn nại cũng không có mà lại có thể đánh bại được Hoắc Hoành?
Đúng là truyện nghìn lẻ một đêm.
Chương 1457.7QUAY LẠI TRONG TƯƠNG LAI
“Ồ, vậy sao? Vậy thì thật tốt, tôi rất muốn uống nhiều với Tam thiếu mấy ly.” Vẻ mặt Đạt Khôn vẫn hờ hững như cũ, gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng nhai kĩ.
Lúc này Hoắc Chử đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, mấy ngày nay được mọi người tâng bốc, giờ Đạt Khôn hành động như thế khiến hắn cảm thấy mất mặt.
“Khôn lão đại, người quang minh chính đại chúng ta không nói bóng gió.
Vụ làm ăn này, anh Hai tôi chắc chắn không có cách nào tới tiếp tục đàm phán nữa, kéo dài nhiều ngày như vậy không bằng hôm nay quyết định đi?” Trong lời nói của Hoắc Chử phảng phất mang theo ý không cho từ chối, hoàn toàn không còn tùy ý như lần đầu tiên nói chuyện uống rượu với Đạt Khôn nữa.
Đạt Khôn cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của hắn, vẻ mặt cũng hơi thay đổi, trả lời thẳng, “Những chi tiết nhỏ khi Nhị thiếu bàn bạc với tôi, chưa chắc Tam thiếu đã rõ.”
Hoắc Chử cười phá lên rồi rót rượu cho mình, “Cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian đàm phán lại mới được, tránh kéo dài chuyện này.”
“Vậy thành phố W thì sao? Thành phố W là do Nhị thiếu tự tay gây dựng, anh có thể làm chủ bên đó không?” Đạt Khôn cười ý tứ.
Lúc này Hoắc Chử mới hiểu trong lòng Đạt Khôn lo lắng do dự điều gì, hắn đắc ý cười nói: “Đương nhiên rồi, bây giờ Hoắc thị không có chỗ nào là tôi không thể làm chủ.”
Đạt Khôn vỗ tay cười lớn, “Ha ha, Tam thiếu thật là khí thế!”
Nói rồi, hắn lại nâng ly lên mời rượu Hoắc Chử.
Hoắc Chử cũng cầm ly rượu lên rồi hỏi: “Bây giờ không biết Khôn lão đại có thể bằng lòng bàn chuyện với tôi chưa?”
“Không vội, không vội, đây là lần đầu tiên tôi tới thành phố A, rượu ngon người đẹp đều chưa chơi đủ.” Đạt Khôn uống xong một ly rượu, hình như chưa thỏa mãn, cầm chai rượu vang bên cạnh lên cẩn thận nghiên cứu: “Không thể không nói rượu ở thành phố A rất ngon, ngon hơn rượu ở nước tôi nhiều.”
“Hóa ra Khôn lão đại thích rượu của nước tôi, thế thì đơn giản thôi, tôi sai người mang đến cho anh.” Điệu bộ của Hoắc Chử bây giờ là gia chủ của nhà họ Hoắc, muốn bao nhiêu khí thế là có bấy nhiêu khí thế.
Đạt Khôn thầm tính toán trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ ngạo mạn, “Nào nào nào, uống rượu uống rượu, hôm nay chúng ta vẫn phải không say không về!”
Cả bữa cơm hình như Đạt Khôn rất cao hứng, mà Hoắc Chử thì không được vui như vậy.
Đừng nói là bàn chuyện hợp tác, ngay cả cơ hội chuyển đến chủ đề chính cũng không có, chỉ cần hắn nói, Đạt Khôn sẽ có cách lái sang chủ đề khác, làm hắn vô cùng tức giận.
Nhưng đám chú bác kia đều đang dán mắt vào lần hợp tác này, không thể có bất trắc được.
Vì vậy, Hoắc Chử chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục hàn huyên, nói chuyện với Đạt Khôn.
Bữa cơm mất gần ba tiếng mới kết thúc..