*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1��Chà, em trai tới sớm vậy sao?” Nghe thấy câu này, Nhiếp Nhiên không cần suy nghĩ nhiều đã có thể khẳng định, là Hoắc Mân tới rồi!
Giọng nói của hắn hôm nay có cảm giác vui vẻ, lúc đi tới còn vỗ nhẹ vai Hoắc Hoành, tiếp sau đó chuyển ánh nhìn qua Nhiếp Nhiên, “Còn dẫn theo bạn gái nữa, có trang điểm quả nhiên khác hẳn.”
Hoắc Hoành khẽ cười, “Anh Cả cũng tới rất sớm thật.”
“Buổi tối nay, đối với Hoắc thị chúng ta mà nói, là một ngày cực kì quan trọng, thân là trưởng nam, đương nhiên anh phải tới sớm để giúp đỡ chứ.” Dáng vẻ Hoắc Mân như thể hôm nay ta là chủ.
Tuy hắn nói không sai, hắn là trưởng3nam nên tới sớm một chút, nhưng trên thực tế, Hoắc Khải Lãng đã giao công ty làm ăn chính đáng cho Hoắc Mân, giao công ty ngầm cho Hoắc Hoành, cũng có nghĩa là, tiệc chúc mừng nhân viên ban ngày đích thực cần hắn tới chủ trì.
Còn buổi tối, người chủ trì phải là Hoắc Hoành. Nhưng hiện giờ hắn lại dùng thân phận trưởng nam để chèn ép Hoắc Hoành, thậm chí còn công khai muốn cướp quyền chủ trì tối nay nữa, vậy không khác gì khiêu khích rồi.
Tiếc là Hoắc Hoành vẫn giả ngốc, bình thản nói một câu, “Anh Cả nói đúng.”
Anh không hề tỏ ra tức giận khi quyền lợi của mình bị khiêu khích.
Hoắc Mân sớm đã quen với cảm2giác đấm vào bông mềm rồi, thêm việc biết tối nay sẽ có kịch hay nên mặt mũi hắn vẫn tràn đầy hưng phấn.
“Anh rất mong chờ bữa tiệc tối nay đó, em trai thì sao?” Nụ cười trên khóe môi hắn có phần quỷ quái, tới cả câu nói cũng vô cùng thâm sâu.
Nhiếp Nhiên nhìn bộ dạng đó của hắn, trong lòng chỉ thấy khinh thường.
Vui vẻ hay buồn khổ đều thể hiện hết trên mặt, người như vậy sao có thể làm được việc lớn?
Nhìn Hoắc Hoành gặp chuyện gì cũng vẫn mỉm cười bình thản đi. Chỉ dựa vào điểm ấy, Hoắc Mân sớm muộn cũng hi sinh trong cuộc chiến tranh giành người thừa kế này.
“Tôi cũng vậy.” Hoắc Hoành cười ôn hòa.
“Được1rồi, chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, đi gặp mấy chú thôi.” Hoắc Mân vội vàng thúc giục.
Hắn đã rất nóng lòng muốn bắt đầu vở kịch này rồi.
Tối qua, dưới sự uy hiếp của hắn, khó khăn lắm Nguyễn Lương Nguyên mới đồng ý, lại được người của chú Năm làm chứng, thậm chí còn tìm về mấy người thân thích của Hoắc Hoành khi đó nữa. Ha ha ha, lần này Hoắc Hoành chết chắc rồi!
Hoắc Hoành ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu, “Được.”
Hoắc Mân đi trước, A Hổ đẩy Hoắc Hoành theo ngay sau, một đám người hùng dũng tiến lên. Lúc tới cửa biệt thự, Hoắc Hoành quay đầu ra sau nhìn.
“Sao không đi?”
Anh nhìn Nhiếp Nhiên vẫn còn đứng ở chỗ1cũ, không kìm được mà chau mày.