*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1ó việc gì sao?” “Tất nhiên, có việc rất quan trọng, không mời tôi vào nhà sao?” Hoắc Mân cười chỉ vào trong nhà
“Không..
không được ạ
Nhà cửa bừa bộn, tối nào dám mời Đại thiếu gia vào.” Nhiếp Nhiên cố nhếch đổi môi khô nứt vì sốt cao, nở nụ cười miễn cưỡng
Sao Hoắc Mân vẫn chưa bị tống ra nước ngoài chứ? Bữa tiệc cũng qua cách đây vài ngày rồi, nhìn hắn vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm đấy, chẳng lẽ là đã trốn ra khỏi nhà rồi sao? Nhưng tại sao hắn lại ở bên ngoài lang thang lâu như vậy, lại còn tìm đến chỗ mình? Nhiếp Nhiên mặc dù sốt nên cơ thể hơi mệt mỏi nhưng3đầu óc cô thì vẫn rất linh hoạt
Có chút kỳ lạ ở đây! “Không phải lo, bây giờ tôi còn ở nơi tồi tàn hơn cô cơ.” Hoắc Mân đưa chân vào khoảng trống giữa cánh cửa và khung cửa khiến cô không có cách nào đóng cửa lại, cứ thể ngang nhiên đẩy cửa đi vào
Nhìn bóng dáng bé nhỏ sau cánh cửa, ánh mắt hắn càng lúc càng sắc lạnh
“Hơn nữa tất cả đều là do người chồng chưa cưới yêu quý của cô, người em cùng cha khác mẹ của tôi ban tặng.” Sắc mặt Nhiếp Nhiên tràn ngập sự sợ hãi, cô liên tục bước giật lùi về phía sau “Hoắc tổng, ngài..
ngài định làm gì?” “Cô nói xem!”Hoắc Mân2rút trong túi ra một chiếc khăn tay nồng nặc mùi ether“.
(*) Ether: một loại thuốc gây mê
Nhiếp Nhiên trợn tròn mắt, lập tức muốn trốn ngay vào trong nhà
Nhưng không ngờ cô lại bị Hoắc Mân tóm lấy cổ tay, sau đó giữ đầu, bịt chặt chiếc khăn tay kia vào mũi
Nhiếp Nhiên trợn trừng mắt, hai tay khua khoắng nhưng chỉ một lát sau cô đã ngất lịm đi
Hoắc Mận thấy Nhiếp Nhiên đã bất tỉnh liền bế cô đi, sau đó nhét vào trong xe
“Bây giờ làm gì tiếp?” Hoắc Mân quẳng người vào trong xe xong thì nhanh chóng rời đi
Lưu Chấn vì không thể lộ diện lại, sợ camera trên đường chụp được mình nên chỉ có thể ngồi1phía sau xe trông chừng Nhiếp Nhiên
Nhìn thấy người bên cạnh mình đang hôn mê, Lưu Chấn nói một cách lạnh lùng “Tất nhiên là đi tìm Hoắc Hoành nói chuyện rồi, lần này tôi phải bắt hắn nhả cả vốn lẫn lãi ra!” Hoắc Mân nghe được câu này, khóe miệng không khỏi nhếch lên
Hai người ngồi trong xe tự nghĩ đến chuyện của mình mà không biết rằng Nhiếp Nhiên - người đáng lẽ phải ngất lịm đi lúc này lại đang nhắm mắt ghi nhớ lại từng lời nói của họ lại.