*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1au đó, cô nhìn Hoắc Hoành nói nghẹn ngào: “Hoắc Hoành, trong cuộc đời này em chưa bao giờ tin tưởng anh, em chỉ nghĩ em là một thứ đồ chơi trong lúc anh cao hứng mà thôi
Nhưng bây giờ em mới biết..
là em không có phúc, đến giờ phút này mới nhận ra là mình không biết trân trọng
Kiếp sau, kiếp sau nếu có gặp lại, em..
nhất định sẽ trân trọng.” Khung cảnh này thật sự khiến người khác cảm động
“Hoắc Hoành, đi chết đi!” Hoắc Mân nghiến răng, mặt lộ rõ vẻ hung ác, ngay lập tức muốn bóp cò súng
Thời gian như quay chậm vậy, tất cả mọi thứ đều bị kéo dài ra
Hoắc Hoành nheo mắt lại, vẻ mặt không còn sự ấm áp nữa, ánh mắt lạnh lẽo rợn người
Tại thời khắc đó “Đoàng” một tiếng, lại là tiếng súng
Âm thanh này không3khỏi khiến người ta giật mình
Nhiếp Nhiên thấy một dòng chất lỏng nóng ẩm phun vào mặt mình, mùi máu nồng nặc khiến cô nhắm mắt lại
Rất nhanh, bàn tay giữ chặt ở cổ cô bỗng buông lỏng ra, sau đó là tiếng của một vật gì đó rơi xuống nước vang lên
Mặt nước biển đang yên lặng lúc này bỗng bắn lên tung tóe
“Cảnh sát đây! Không được động đậy!” Tiếng còi và tiếng bước chân dồn dập vang lên, cảnh sát nhanh chóng chạy tới
Lệ Xuyên Lâm lo lắng nhìn cả người đẫm máu của Nhiếp Nhiên, “Cô không sao chứ?” Hoắc Hoành nghe thấy tiếng hô của ảnh sát thì lập tức liếc mắt nhìn A Hổ
A Hổ gật đầu
“Tôi..
tôi không sao...” Nhiếp Nhiên xua tay yếu ớt, giọng nói chậm rãi
Cũng may không làm hỏng việc vào thời khắc mấu chốt! Nếu không một2mình cô chống lại thì không chết dưới súng của Hoắc Mân, cũng chết dưới súng của Hoắc Hoành.
“Thật may anh nổ súng kịp thời.” Nhiếp Nhiên nhân lúc Hoắc Hoành vẫn chưa đi tới, nhanh chóng nói với Lệ Xuyên Lâm vài câu
Lệ Xuyên Lâm nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Hoành đã đẩy xe lăn tới “Em ổn không? Có chỗ nào bị thương không?” Hoắc Hoành đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thậm chí khóe môi còn ánh lên nét cười
Nhiếp Nhiên vô cùng thán phục tốc độ thay đổi biểu cảm của người này, thật sự không nói nên lời
“Không sao, may là vị cảnh sát này kịp thời nổ súng.” Cô cảm động chỉ vào Lệ Xuyên Lâm bên cạnh
Bởi vì không thể để lộ thân phận nằm vùng của mình, cô chỉ có thể vờ như không quen biết1Lệ Xuyên Lâm, thậm chí còn phá lệ cười thân thiện với anh ta
“Phát súng đó không phải tôi bắn.” Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên cứng đờ lại.