*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1au khi nghe thấy Hoắc Hoành nói thế, anh ta không tự chủ được chuyển tầm mắt lên Nhiếp Nhiên đang được y tá đỡ
Anh ta bị triệu tập khẩn cấp, còn tưởng là chân Hoắc Hoành làm sao, nhưng không ngờ cuối cùng lại là khám bệnh cảm
Bác sĩ khoa chỉnh hình như anh ta khám bệnh cảm là sao hả? Hơn nữa, quan trọng nhất chính là khám cho một người phụ nữ, chậc chậc chậc..
Lưu Thiên Mục đút hai tay trong túi, hất cằm ra hiệu về cái giường bệnh phía sau, “Vậy thì nằm lên đó để tôi xem vết thương trước đi.” Nhiếp Nhiên được y tá đỡ lên giường bệnh
Sau khi cô nằm bò xuống, Lưu Thiên Mục vén áo Nhiếp3Nhiên lên, miếng băng gạc mới quấn lại sau khi bôi thuốc xuất hiện ở trước mắt anh ta
“Đã xử lý xong rồi, anh bảo tôi khám cái gì?” Anh ta có cảm giác bị trêu đùa
Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào vòng băng gạc kia, vẻ mặt lạnh lùng, “Người khác khám tôi không yên tâm, anh khám lại lần nữa đi.” Lưu Thiên Mục lườm anh, có phụ nữ rồi ngon lắm hả, thể hiện này nọ! Anh ta dặn dò y tá cắt hết băng gạc ra, vết thương màu đỏ chói mắt trên vòng eo trắng nõn của cô làm người ta giật mình, có mấy chỗ hình như vì vệ sinh mà không thể không bật vết thương2ra
Ngay cả Lưu Thiên Mục nhìn thấy cũng kinh ngạc há miệng, vừa định hỏi sao lại bị thế này thì nhìn thấy lửa giận đã dâng lên trong mắt Hoắc Hoành, áp lực khiến anh ta quyết định ngậm miệng lại
Anh ta lau hết thuốc trên eo Nhiếp Nhiên đi, lại vén áo lên cao hơn một chút, cuối cùng người phía sau không nhìn nổi nữa, lạnh lùng lên tiếng, “Anh định vén hết áo cô ấy lên đấy à?” “Tôi không vén lên thì xử lý vết thương của cô ấy thế nào?” Lưu Thiên Mục không nhịn được phản bác lại dục vọng chiếm hữu biến thái của Hoắc Hoành, “Hơn nữa, lúc bác sĩ xử lý vết thương, mời người ngoài tránh1đi.” “Tôi là người ngoài à? Còn nữa, tốt nhất anh quản cho tốt hai mắt anh đi!” Hoắc Hoành lạnh lùng như pho tượng, trả lời xong vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích, nhìn thẳng vào eo Nhiếp Nhiên.
Bị thương thành như vậy, đáng chết! Anh đột nhiên cảm thấy chỉ cho Hoắc Mân một phát súng thật sự là quá hời cho hắn! Lưu Thiên Mục thấy vẻ mặt Hoắc Hoành giống như đau lòng thật, không dám trêu chọc anh nữa, lập tức tăng nhanh động tác
May mà cô gái này thật sự kiên cường
Lúc anh ta xử lý, cô không hề kêu đau dù chỉ một tiếng, ngay cả bắp thịt cũng không căng lên, giống như không có cảm giác
Nhưng1đến lúc bôi thuốc, dùng băng gạc băng bó xong, Lưu Thiên Mục mới phát hiện cô gái này ngủ rồi
Lại có thể ngủ vào lúc đang xử lý vết thương, thật là dũng mãnh
Chẳng trách có thể lọt vào mắt Hoắc Hoành, khác hẳn những cô gái khác.