*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1hiếp Nhiên cảm thấy bây giờ nhiệm vụ đã xong, cũng là lúc giải tán rồi, vẫn nên sớm tiễn pho tượng Phật này đi mới được
Cô đặt bát cháo lên tủ đầu giường
Sau khi sắp xếp lời nói trong lòng mấy lần, cô mới liếc mắt nhìn về phía Hoắc Hoành, “Ngài Hoắc, tôi đã hạ sốt rồi, đã không có gì đáng lo nữa, cho nên tôi nghĩ...” Cô muốn dùng từ ngữ uyển chuyển hơn, nhưng không ngờ Hoắc Hoành lại thẳng thắn dứt khoát hơn mình
“Em muốn qua cầu rút ván à?” Hoắc Hoành mỉm cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng
Nhiếp Nhiên càng thận trọng hơn, “.
Không phải, tôi chỉ cảm thấy không thể phiền ngài Hoắc nữa.” Hoắc Hoành cũng đặt bát cháo sang bên cạnh, nhanh nhẹn lau miệng, “Tôi không3cảm thấy phiền.” Nhưng tôi cảm thấy rất phiền! Nhiếp Nhiên yên lặng oán thẩm một câu
“Nhưng mà ngài Hoắc, tôi...” Nhiếp Nhiên vẫn định nói gì nữa, nhưng Hoắc Hoành đã xoay người đẩy xe lăn đi ra phòng khách, bàn thực đơn bữa tối với cô Vương
Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ nam chủ nhân của anh ta trong phòng khách, thật sự tức điên lên
Được! Cho anh mặt mũi mà anh không cần, lại cứ muốn bị đuổi đi, vậy bà đây sẽ cho anh toại nguyện! Nhiếp Nhiên tức giận lườm người đàn ông trong phòng khách, cầm điện thoại lên định đặt vé xe gần nhất rời đi
Vừa rồi ở trên đường cô đã nghĩ xong rồi, dù sao cũng có nửa tháng, không bằng về nhà một chuyến, thế nào cũng phải2gặp mặt người phụ nữ thân ái kia, thuận tiện báo thù cho chủ cũ của cơ thể này.
Cô không thích nợ ân huệ.
“Em đang xem cái gì thế?” Hoắc Hoành vừa mới bàn thực đơn bữa tối với cô Vương xong, quay đầu lại thấy cô yên tĩnh ngồi ở trên giường, cụp mắt, khóe miệng lướt qua ý cười lạnh cực nhanh
Chuyện này làm anh không nhịn được tò mò.
Cô gái nhỏ này có vẻ mặt như vậy, về cơ bản không coi là chuyện gì tốt, không biết lại đang tính toán gì trong lòng rồi
Hoắc Hoành đẩy xe lăn vào phòng cô, dịch lại gần nhìn màn hình điện thoại của cô, phát hiện cô đặt vé xe mấy ngày gần đây trên mạng, anh cau mày, “Em muốn đi đâu?” Ngón tay Nhiếp1Nhiên không ngừng nhảy múa trên màn hình, không ngẩng đầu lên trả lời: “Tôi muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút, dù sao cũng mất việc rồi.” Cô không tin mình đã nói như vậy rồi, Hoắc Hoành vẫn có thể không hiểu ý mình
Nếu như nói không biết, vậy chỉ có thể là anh ta giả ngu thôi! “Em có thể đến chỗ tôi làm.” Quả nhiên Hoắc Hoành không phụ sự mong đợi của mọi người mà giả ngu, “Tôi thấy em làm thư ký chỗ Lưu Chẩn vô cùng tốt, hay là đến làm thư ký cho tôi đi?” Nói rồi, anh định lấy điện thoại ra gọi cho bộ phận nhân sự
Nhiếp Nhiên giật mình, vội vàng cướp điện thoại của anh thì động đến vết thương bên eo, đau đến1mức cau mày lại
“Không sao chứ?” Hoắc Hoành thấy sắc mặt cô tái mét, anh vội vàng để điện thoại xuống tới đỡ cô, khẽ mắng: “Em không biết mình bị thương à, còn cử động mạnh vậy!” “Tôi không muốn đi làm.” Sau khi dựa lại vào gối, Nhiếp Nhiên nói với anh.