*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khi bà ta còn đang ngẩn người, Nhiếp Nhiên đã thò tay vào trong túi bà ta lấy cái bút ghi âm kia ra, sau đó nhẹ nhàng bẻ cái bút đó làm đôi ngay trước mặt bà ta.
Sắc mặt Diệp Trần tái mét
“Còn nữa, chẳng lẽ Phùng Anh Anh không nói với dì, hồi đó cô ta cũng tóm tay tôi không chịu bỏ ra như dì, suýt nữa bị tôi phể một tay à?” Dưới ánh sáng trong phòng, đôi mắt Nhiếp Nhiên dửng dưng bình tĩnh, nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện đáy mắt lóe lên sự lạnh lùng
Diệp Trần không nhịn được rùng mình, buông tay ra
Bà ta biết, lần này bà ta hoàn toàn thua rồi
Qua một lúc lâu, bà ta cụp mắt, giọng nói buông xuôi: “Mày nói đi, rốt cuộc phải thể nào mày mới có thể bỏ qua cho con trai tao?” Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, “Dì không bỏ qua cho tôi, tại sao tôi phải bỏ qua cho con trai dì?” Diệp Trân ngước mắt lên, kinh ngạc mất mấy giây, sau đó thở dài một hơi, “Quả nhiên mày đã biết hết rồi.” Biết rồi mà lại có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, không nói một lời, ngay cả Nhiếp Thành Thắng cũng giấu, chẳng lẽ là trước kia bà ta đã xem thường con ranh này rồi à? Càng nghĩ bà ta càng cảm thấy hồi đó đưa cô đến quân đội là thả hổ về rừng, vô cùng phiền muộn
“Dì làm rõ ràng như vậy, sao tôi có thể không biết?” Lửa giận của Diệp Trần lại bùng lên khiến ngực co thắt đau đớn, bà ta hít nhẹ mấy hơi, “Được, lần này là tao thua, tao nhận, nhưng Nhiếp Dập vô tội, nó không thể đến trường quân đội được.” Nó vô tội? Nhiếp Nhiên thì không vô tội à! Một cô bé chỉ mới mười mấy tuổi, mẹ mất sớm, bị bà ta ném ở phòng chứa đồ không quan tâm hơn mười năm, đến cuối cùng lại ném cô vào quân đội, vội vàng muốn dùng mọi cách giải quyết cô
Chẳng lẽ mạng con trai bà ta là mạng, mạng Nhiếp Nhiên không phải là mạng à? Người phụ nữ này một lòng muốn đưa mình vào chỗ chết, bây giờ chỉ đưa con trai bà ta vào trường quân đội chịu khổ chút thôi mà bà ta đã đau lòng như vậy rồi
“Tôi muốn ném dì vào trường quân đội, nhưng vấn đề là người ta cũng phải nhận đã.” “Nhiếp Nhiên, mày nhất định muốn lưới rách cá chết đúng không!” “Dì Diệp, dì nên đi khuyên nhủ em trai thì hơn
Trường quân đội không thể so với ở nhà, bảo em ấy ở trường an phận một chút, nếu không bị trả về, ba sẽ nổi giận đấy.” Nhiếp Nhiên hờ hững nói, sau đó hạ lệnh đuổi khách, “Không còn sớm nữa, nếu như không có chuyện gì thì dì Diệp ra ngoài đi, tôi muốn ngủ rồi.”
Diệp Trần nghe ra ý uy hiếp của cô, kinh hãi trợn to hai mắt
Hồi đó Diệp Trận thấy Nhiếp Nhiên yếu đuối, lại rất nhát gan, cho nên mới có ý đề nghị với Nhiếp Thành Thắng để Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này đi rèn luyện một chút
Nhiếp Thành Thắng vốn cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ cần đến lúc đó Nhiếp Nhiên không chịu nổi bị trả về, bị mất mặt, ông ta sẽ càng không thích đứa con gái này, vậy thì con trai bà ta càng có nhiều phần thắng hơn
Nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên về rồi, không chỉ như vậy, cô còn dùng cách của bà ta để trả đũa lên con trai bà ta.