*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Bây giờ chúng tôi đang nghỉ ngơi, không huấn luyện, mau đi thôi!” Lần này Dương Thụ không khoác lên vai cô nữa, chỉ vẫy tay mời cô vào lớp mình.
Cuối cùng Nhiếp Nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
“Rốt cuộc có chuyện gì thế?” Mới vừa đứng lại, Nhiếp Nhiên đã hỏi.
Ai ngờ cô vừa dứt lời, Dương Thụ đã xoay người vung một nắm đấm mạnh mẽ vào mặt cô.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên rét lạnh, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, nắm đấm sượt qua mặt cô.
“Anh làm gì thế!” Lần này Nhiếp Nhiên thu lại hết vẻ ngụy trang, đáy mắt lạnh như băng.
“Woa, trong thời gian nhanh như vậy mà cô lại có thể phản ứng nhanh đến thế, hơn nữa còn thuận lợi tránh được nắm đấm của Dương Thụ, thật lợi hại!” Mấy anh em bên cạnh Dương Thụ không nhịn được cảm thán.
Không hổ là người của đội dự bị! Bình thường nhìn cô rất lặng lẽ, nhưng đến thời khắc mấu chốt, phản ứng vẫn rất nhanh nhẹn.
Mọi người trong lớp đều biết có lúc sĩ quan huấn luyện Lâm Hoài cũng sẽ bị Dương Thụ ám toán, nhưng Nhiếp Nhiên lại không bị.
“Không tệ nha!” Dương Thụ cảm thấy mình tìm được đối thủ rồi nên hưng phấn, “Hôm nay chúng tôi học đánh đối kháng.
Chắc chắn cô đánh đối kháng rất lợi hại, chúng ta đánh một trận đi?” Nói rồi, anh ta bày thể luôn.
Nghe anh ta nói vậy, Nhiếp Nhiên đột nhiên có cảm giác quen thuộc, khóe miệng khẽ cong lên.
Đây không phải là câu cửa miệng của Hà Giai Ngọc sao, sao đến nơi này vẫn có “Hà Giai Ngọc” thứ hai thể: “Cô cười cái gì? Không phải là cười nhạo tôi không đánh lại cô đấy chứ?” Dương Thu tưởng là cô đang chê cười mình không biết tự lượng sức mình thì không vui.
Lần này Nhiếp Nhiên cười càng vui hơn, lắc đầu, không tự chủ được buột miệng nói ra: “Không, tôi nhớ đến một đồng đội trước đây của mình thôi.” Nhưng sau khi cô nói xong hai chữ cuối, nụ cười ở khóe miệng lại cứng đơ.
Cô vừa nói cái gì thế? Đồng đội Sao cô lại nói hai chữ này! Cô điên rồi à!
“Này!” Dương Thụ thấy cô không nói gì, sắc mặt cũng có chút kỳ lạ, không nhịn được giơ tay ra đẩy vai cô.
Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại, mờ mịt “a” một tiếng.
Dương Thụ nghi ngờ hỏi: “Cô ngẩn ra cái gì thế? Tôi hỏi người đồng đội đó của cô có lợi hại không?” “Lợi...
lợi hại, cô ấy đánh bại rất nhiều nam binh, câu cửa miệng là chúng ta đánh một trận đi.” Nhiếp Nhiên cố đè ném cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống.
Dương Thụ sờ cằm, làm ra vẻ suy nghĩ, “Ngầu như vậy à? Lần sau tôi phải tỷ thí với cô ấy một trận mới được!” “Ừm, anh có thể thử xem.” “Mọi người đang làm gì thế?” Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ xa, Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn, là sĩ quan huấn luyện Lâm.
Đám người Dương Thụ lập tức đứng lên, đứng nghiêm hô: “Sĩ quan huấn luyện Lâm!” Lâm Hoài đi nhanh tới, quát đám người kia một trận, “Thời gian nghỉ ngơi cười hi hi ha ha, có phải sau này không muốn nghỉ ngơi nữa không?” Dương Thụ ưỡn ngực giải thích: “Không phải, chúng em chỉ muốn đánh máy chiếu với Nhiếp Nhiên, thuận tiện học trộm một chút.” Lần này Lâm Hoài giận điên lên, “Ý cậu là mọi người chế những thứ tôi dạy, đúng không?” Dương Thụ khẽ cau mày lại.
Lâm Hoài cố ý bóp méo ý mình.
Ý anh ta là muốn so với Nhiếp Nhiên máy chiếu, thuận tiện xem rốt cuộc người ở đội dự bị lợi hại thế nào mà thôi, chuyện này liên quan gì đến việc Lâm Hoài dạy chứ? Vả lại, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, anh ta muốn làm gì cũng là tự do của anh ta mới đúng.
Nhiếp Nhiên biết Lâm Hoài đang khiển trách lính của mình, nhưng chữ nào trong lời nói cũng nhắm vào cô.
Nhưng bây giờ cô không muốn tranh luận với Lâm Hoài, vì vậy nói với anh ta: “Ở đội dự bị tôi chỉ là một tân binh, ở đó có mấy tháng, sao có thể so với sĩ quan huấn luyện Lâm? Tôi còn có việc, đi trước đây, không quấy rầy sĩ quan huấn luyện Lâm huấn luyện nữa.” Sau khi nói xong, cố định đi về phía tòa nhà hành chính, nhưng mới đi một bước, Lâm Hoài ở sau lưng đã gọi cô lại.
“Đứng lại!” Nhiếp Nhiên đứng tại chỗ, nhìn Lâm Hoài đi tới bên cạnh mình.
Nhiếp Nhiên, cô là lính cần vụ, cần làm cho tốt bổn phận của mình! Không có việc gì thì đừng đến sân huấn luyện đi lang thang!” Anh ta lạnh mặt nói rõ từng chữ.
Nhiếp Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, rốt cuộc người này làm sao thể, cô có thù với anh ta à? Tại sao hai lần gặp mặt, anh ta đều cau có với mình.
Cho dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng cô vẫn trả lời, “Rõ, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.” Sau đó, cô mới được Lâm Hoài thả đi.